CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH - Trang 144

Neen à. Mình thấy háo hức về chuyện này. Và mình tin rằng mọi chuyện
với hai đứa mình sẽ suôn sẻ cả nếu như bọn mình tự tin vào bản thân.”

“Tốt.” Nina nhắm mắt lại và ước gì mình cũng tin như thế. “Mình rất

mừng, Char à. Mình không thể chờ được đến lúc đọc bản viết lại.”

“Mình đang tiến hành đây,” Charity nói. “Mình chỉ muốn cậu biết là

mình ổn cả. Và rằng mình nghĩ cậu nên cho Alex một cơ hội.”

“Tạm biệt, Charity,” Nina nói, và Charity đành thở dài rồi cúp máy.

Cho Alex một cơ hội. Alex đã có hàng đống cơ hội mà anh chẳng

thèm nắm lấy đấy chứ. Thôi được, cũng không hẳn là cô mời gọi, nhưng
anh đã được bật đèn xanh rồi mà.

Chỉ là anh không muốn nắm lấy.

Nina lấy một cái ly ra khỏi chạn bát và mở cửa tủ lạnh để lấy ít đá.

Cửa bị kẹt, và cô lại giật lần nữa, bực bội và cáu kỉnh không chỉ vì cánh
cửa. Sau đó cửa bật ra, cùng lúc cái bình Crock-Pot rơi khỏi nóc tủ và đổ ập
xuống cái ly trên tay cô, làm cái ly vỡ gọn gàng thành bốn mảnh trước khi
rơi đánh xoảng xuống sàn nhà, nắp thủy tinh rơi mạnh vào chân cô.

Nina sửng sốt nhìn chằm chằm vào tay, nơi vẫn còn cầm khư khư

mảnh đáy to nhất của cái ly. Tay cô đau nhói, nhưng chẳng có vết thương
nào. Làm thế nào cô có thể để một cái bình Crock-Pot rơi vào cái ly trên tay
mà không hề bị thương chứ? Cô đóng cửa tủ lạnh và bước chầm chậm về
phía quầy bếp để bỏ phần còn lại của cái ly xuống, chân giẫm lạo xạo lên
thủy tinh dưới sàn. Cô quét chỗ thủy tinh bằng một tay, dồn chúng lại vào
một góc và thả một cái khăn lên trên để Fred không tình cờ đi lạc vào đó.
Sau đó cô duỗi thẳng bàn tay ra, một đường màu đỏ nhỏ xíu xuất hiện, chạy
dọc một bên ngón tay cái và kéo dài đến lòng bàn tay.

Rốt cuộc cô cũng đã đứt tay. Mặc dù có thể vết thương không quá tệ,

chỉ chảy máu chút ít. Một đường màu đỏ nhỏ xíu. Ngay vào lúc cô có ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.