CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH - Trang 146

lỏi tìm đường đến bàn tiếp tân và tựa người vào quầy, ấn tay thật thấp và
thật chặt trên bụng để không dây máu lên bất kỳ thứ gì, hy vọng sức ép sẽ
làm dịu đi cảm giác nhức nhối cắt xé đang chuyển thành đau đớn, trong
người cảm thấy choáng ngợp một chút, sau dần chóng mặt và sắp sửa nôn
thốc nôn tháo ra ngoài.

“Tôi bị đứt tay,” cô nói với anh chàng tiếp tân nhỏ nhắn gầy gò khi

anh ta hỏi cô cần gì. Cô định đưa tay cho anh ta xem, nhưng như thế sẽ phải
giơ tay lên trên quầy, và điều đó có vẻ là một ý tưởng tồi tệ.

“Cô có bảo hiểm không?” Anh ta hỏi.

Nina chớp mắt. “Tôi thậm chí còn không đem theo túi xách.” Cô cắn

môi. “Tôi biết một bác sĩ ở đây. Alex Moore. Cậu ấy có thể bảo đảm cho
tôi.”

Tay tiếp tân khịt mũi. “Để xem. Chờ ở đây. Tôi sẽ gọi y tá.” Anh ta

rảo bước bỏ đi. Một phút sau, một cô y tá nhỏ nhắn tóc đen bước xuống
hành lang và dừng lại trố mắt nhìn vào bụng Nina.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Cô ta hỏi, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang nhức

buốt của Nina ra khỏi cái áo phông.

“Tôi bị đứt tay,” Nina nói.

“Không phải bụng à?” Cô y tá hỏi, vẫn đang đỡ lấy tay Nina. Nina

nhìn xuống và thấy cái áo phông của mình đã ướt sũng máu.

“Không,” cô nói. “Chỉ tay thôi.”

“Đừng cử động,” cô y tá nói và túm lấy một cái xe lăn. “Ngồi đi.”

“Tôi có thể đi,” Nina phản đối. “Tôi chỉ cần khâu vài mũi.”

“Đùa tôi à,” cô y tá vẫn không thay đổi ý định, và Nina buông người

xuống xe lăn, đột nhiên thấy cảm kích vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.