CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 152

"Không, Indiana tội nghiệp của tôi, đừng tự kết tội mình; em không

biết tôi có lỗi như thế nào đâu".

Câu đó, bằng một giọng nói cay đắng và ảo não, khiến bà Delmare sợ

hãi. Nàng không dám nài, và bây giờ, khi nàng bắt đầu lý giải tất cả những
sự phát hiện nhỏ ấy, nàng vẫn chưa đủ can đảm để tổng hợp và rút ra kết
luận.

Nàng mở cửa sổ, và thấy đêm yên tĩnh như thế, trắng nhợt nhạt và đẹp

như thế sau màn sương trắng bạc phía chân trời; nhớ rằng Raymon sắp tới,
lúc này có lẽ anh ta đang ở trong vườn, nghĩ tới tất cả hạnh phúc mà nàng
đã hứa cho một giờ yêu đương bí ẩn ấy, nàng nguyền rủa Ralph; anh chỉ nói
một lời đã đầu độc hy vọng của nàng và hủy diệt vĩnh viễn sự yên ổn của
nàng. Thậm chí nàng cảm thấy căm thù anh, con người bất hạnh đã thay thế
cha nàng; bởi vì tương lai của anh là tình bạn với Indiana. Đấy là hạnh
phúc duy nhất của anh, anh đành chịu mất nó để cứu lấy nàng.

Indiana không thể đọc được nỗi niềm ẩn sâu trong trái tim anh, nàng

không thể thâm nhập vào trái tim Raymon. Nàng bất công, không phải vì
vô ơn, mà vì không hiểu biết. Nàng quá say mê nên không thể cảm thấy dù
là thỏang qua tổn thương mà người ta vừa giáng xuống cho nàng.

Có một lúc, nàng trút tất cả tội lỗi cho Ralph, cảm thấy thà kết tội anh

còn hơn nghi ngờ Raymon.

Lại nữa, nàng chẳng có mấy thì giờ để tự hiểu mình, để quyết định,

Raymon sắp đến. Có lẽ người mà nàng có lúc nhìn thấy đi quanh quẩn bên
chiếc cầu con chính là anh ta. Nàng sẽ thù ghét Ralph biết bao nếu nhận ra
cái bóng mờ mờ chốc chốc lại biến mất trong sương mù đó là Ralph, anh
như cái bóng ma đứng ở quảng trường Elisé cản đường không cho kẻ có tội
bước vào được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.