cô có một người chồng tuyệt vời hết lòng yêu cô, và tôi dám nói là cô có
một người bạn chân thành tận tụy...
Bà Delmare nhè nhẹ siết tay sir Ralph, nhưng không thay đổi dáng bộ;
đầu nàng vẫn rủ xuống và cặp mắt ươn ướt vẫn bị thu hút bởi ma lực của
đám than hồng.
- Bạn thân mến của tôi - Ralph nói tiếp - nỗi buồn của cô là một trạng
thái hoàn toàn bệnh tật; có người nào trong chúng ta tránh được nỗi buồn
phiền u uất? hãy nhìn xuống những người không bằng ta, cô sẽ thấy nhiều
người có lý do để ghen với cô. Con người ta vốn dĩ như vậy, bào giờ cũng
khao khát cái mà mình không có...
Tôi tránh cho bạn đọc khỏi phải nghe thuật lại vô vàn những điều
nhàm chán mà sir Ralph tốt bụng đã tuôn ra bằng một giọng tẻ nhạt và nặng
nề như những ý nghĩ của anh. Không phải sir Ralph ngốc nghếch; nhưng
việc làm này hoàn toàn không phải sở trường của anh. Anh không thiếu
lương tri cũng như kiến thức; nhưng an ủi một người phụ nữ thì anh tự nhủ
đấy là vai trò vượt quá khả năng của anh. Con người này rất ít hiểu nổi đau
buồn của người khác, vì vậy cho dù hết lòng muốn cứu giúp người, anh àm
chạm đến vết thương của người ta thì chỉ làm cho nó nặng thêm. Anh biết
rất rõ sự vụng về của mình, nên rất ít khi để ý đến nỗi đau buồn của bạn bè.
Lần này anh đã có những cố gắng chưa từng thấy để làm một việc mà anh
coi là bổn phận nặng nề nhất của tình bạn.
Thấy bà Delmare gắng gượng nghe anh nói, anh im tiếng, và người ta
chỉ còn nghe thấy một nghìn tiếng động nhỏ nhẹ trong đám củi cháy rực,
tiếng hát ai oán của khúc củi đang bừng cháy và tiếng lắc rắc của vỏ gỗ co
lại trước khi nổ vỡ, tiếng nổ lân quang khe khẽ của gỗ đắc làm phụt ra
ngoài ngọn lửa xanh nhạt. Thỉnh thoảng tiếng chó tru vẳng đến hòa lẫn với
tiếng rít yếu ớt của giá bấc lùa qua khe cửa và tiếng mưa rào rào quất vào
cửa kính. Tối hôm nay là một buổi tối xấu nhất mà bà Delmare đã trải qua
trong tòa lâu đài nhỏ De la Brie của mình.