CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 167

vợ tôi, nàng còn trẻ và tôi không muốn nàng lâm vào cảnh túng quẫn. Nàng
còn có một căn nhà xoàng xĩnh trên đảo Bourbon. Tôi muốn lui về đấy để
lại bắt đầu việc kinh doanh. Mấy năm nữa, mười năm là cùng, tôi hy vọng
chúng ta sẽ gặp lại nhau...

Raymon xiết chặt tay đại tá, cười thầm khi thấy ông tin ở tương lai,

khi nghe ông nói về mười năm chỉ như một ngày, khi trán ông đã hói trụi và
thể xác suy yếu của ông báo trước một đời sống quặt quẹo và chẳng thọ
được bao lâu nữa. Tuy nhiên, anh ta vờ chia xẻ hy vọng của ông.

- Tôi vui mừng thấy ông không ngả lòng về những thất bại đó. Qua đó,

tôi thấy ông đáng là người đàn ông, có đởm lược. Nhưng bà Delmare có đủ
can đảm như thế không? Ông có e ngại bà ấy sẽ không chấp nhận ý định
của ông rời khỏi đất nước không?

- Nếu thế thì tôi rất bực - đại tá đáp - Nhưng phụ nữ sinh ra là để vâng

lời, chứ không phải để bàn bạc. Tôi chưa báo cho Indiana quyết định dứt
khoát của tôi. Tôi không thấy nàng có cái gì phải luyến tiếc ở đây, ngoài
anh ra, anh bạn của tôi ạ. Tuy nhiên, do cái tính hay làm trái lại của đàn bà,
tôi thấy trước những giọt nước mắt, những cơn thần kinh... Quỉ tha ma bắt
các bà ấy đi!... Thôi thì mặc kệ, tôi trông mong ở anh, Raymon thân mến
của tôi ạ, tôi mong anh làm cho vợ tôi nghe ra lẽ phải. Bà ấy tin anh. Hãy
dùng ảnh hưởng của anh khuyên can bà ấy đừng khóc. Tôi ghét cái trò
nước mắt vắn dài lắm.

Raymon hứa ngày mai sẽ trở lại báo cho bà Delmare biết quyết định

của chồng nàng.

- Như thế thật sự là anh giúp tôi đấy -đại tá nói - Tôi sẽ bảo Ralph trở

về trang trại, để anh thoải mái nói chuyện với bà ấy.

"Chà, may mắn làm sao!" - Raymon nghĩ khi ra về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.