CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 189

- Cô muốn nói gì vậy? Cô sẽ phạm trọng tội tự hủy hoại tính mạng của

mình sao? Con yêu quý, con cũng nên tin ở Chúa Trời.

- Thưa bà con cũng tin, ba ngàng nữa con sẽ ra đảo Bourbon.

- Lại đây, con gái yêu quý của ta, cho ta ôm con trong tay và ban

phước cho con. Chúa sẽ ban thưởng cho sự can đản của con.

- Con hy vọng như thế - Indiana nói và nhìn trời.

Bà de Remiere muốn cho người đi gọi xe, nhưng Indiana không chịu.

Nàng muốn trở về một mình, không gây ồn ào. Mẹ Raymon nhầm khi sợ
hãi vì thấy nàng suy yếu, bàng hoàng như thế mà lại định đi bộ một chặng
dài như thế.

- Con đủ sức - nàng trả lời bà ta - chỉ một lời của Raymon là đủ để con

lấy lại được sức lực.

Nàng mặc áo măng tô, hạ tấm khăn voan thêu đăng ten xuống che mặt

và ra khỏi nhà bằng một lối bí mật mà bà de Ramiere chỉ cho nàng. Những
bước đầu tiêng trên đuồng, nàng cảm thấy chân bủn nhủn tưởng như không
đi nổi nữa. Lúc nào nàng cũng tưởng chừng như bàn tay thô lỗ của ông
chồng cuồng nộ túm lấy nàng, quẳng nàng xuống suối. Lát sau, tiếng ồn ào
bên ngoài, vẻ mặt vô tư của những người qua lại, cái lạnh thấm thía của
buổi sớm mai làm cho nàng lại sức và trở nên bình tĩnh, nhưng đấy là sức
mạnh đau xót, là sự bình lặng u uất, giống như sự bằng lặng trên mặt biển
mà người thủy thủ nhìn xa trông rộng sợ hơn là bão táp dậy lên. Nàng đi
trên bờ sông từ trường đại học đến nhà Hội nghị Lập pháp, nhưng náng
quên không qua cầu, tiếp tục đi dọc bờ sông, trong trạng thái trầm tư không
ý nghĩ, và cứ đi thẳng về phía trước, không có chủ đích gì.

Nàng không để ý rằng nàng đã ở sát mép nước, băng trôi qua dưới

chân nàng, va vào mép đá ven bờ, đập vỡ phát ra tiếng động khô lạnh. Làn
nước màu lục nhạt có sức lôi cuốn mãnh liệt tác động đến các giác quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.