CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 26

Và ông đại tá tội nghiệp bỏ đi, càng khổ tâm và tức giận hơn, bỏ mặc

người làm vườn chẳng thể nào tin rằng trên đời này có những kẻ trồng cây
cuồng nhiệt đến mức liều mình ăn đạn để lấy trộm một cành chiết hoặc một
cành giâm.

Ông Delmare trở lại phòng bi-a và không để ý gì đến những dấu hiệu

cho thấy người bị thương rốt cuộc đã tỉnh lại. Ông định lục chiếc túi áo vét
của anh ta đặt trên chiếc ghế bành thì anh ta giơ tay ra, nói với ông bằng
giọng yếu ớt:

- Ông muốn biết tôi là ai, thưa ông, vô ích thôi. Tôi sẽ cho ông biết

điều đó khi chúng ta chỉ có hai người với nhau. Còn từ giờ đến lúc đó, xin
tránh cho tôi khỏi phải xưng danh trong tình thế lố lăng và đáng bực này
của tôi.

- Quả là rất đáng tiếc! - đại tá trả lồi bằng giọng chua cay - nhưng thú

thật với ông là điều đó rất ít làm tôi động lòng. Tuy nhiên tôi vẫn hy vọng
là chúng ta sẽ có dịp gặp riêng hai người với nhau, cho nên tôi rất muốn
hoãn cuộc gặp gỡ của chúng ta cho đến lúc ấy. Trong lúc chờ đợi, ông cần
phải cho tôi biết tôi phải chuyển ông đến đâu chứ?

- Về nhà trọ ở một làng gần đây nhất, nếu ông rất muốn vậy.

- Nhưng ông ấy đang ở trong tình trạng chưa thể di chuyển được! - bà

Delmare sôi nổi nói - Phải thế không, Ralph?

- Bà quá lo cho tình trạng sức khỏe của ông ta đấy, thưa bà - đại tá nói

- Các người ra ngoài đi - ông nói với mấy người hầu gái - Ông ta khá hơn
rồi, bây giờ ông ta sẽ đủ sức nói cho tôi biết vì sao ông ta có mặt trong nhà
tôi.

- Vâng, thưa ông - người bị thương trả lời - và tôi cầu xin tất cả những

người đã có lòng tốt chăm sóc tôi vui lòng nghe lời thú lỗi của tôi. Tôi cảm
thấy điều quan trọng là hành vi của tôi không bị hiểu sai, và bản thân tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.