CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 278

đời không có tình yêu và không được che chở, dường như số phận dành em
cho tôi, ít ra tôi cũng tự mơn trớn mình như thế. Tôi có tự phụ quá không?
Trong mười năm, em al2 của tôi, của tôi, không chia sẻ với ai hết, không có
người cạnh tranh, tôi không bị giày vò. Khi ấy tôi chưa hiểu thế nào là ghen
tuông.

Thời gian ấy, Indiana ạ, là thời gian ít đen tối nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi coi em là em gái, là con gái tôi, là người bạn gái của tôi, học trò của tôi,
bạn giao du của tôi. Việc em cần có tôi làm cho cuộc đời tôi không phải là
cuộc đời một con vật hoang dại. Vì em mà tôi thoát khỏi tình trang chán
chường mà sự khinh miệt của người xung quanh đã đểy tôi vào. Tôi bắt đầu
tự coi trọng mình, vì thấy mình có ích cho em. Cần nói thật hết, Indiana ạ.
Sau khi đã vì em mà gánh lấy gánh nặng của cuộc sống, trí tưởng tưỡng của
tôi hy vọng được đền bù. Tôi đã quen (tha thứ chó tôi vì những từ tôi vừa
dùng, ngay cả hôm nay tôi vẫn không thể dùng những tiếng đó mà không
run), tôi đã quen nghĩ rằng em sẽ là vợ tôi; còn nhỏ tuổi, tôi đã coi em như
vợ chưa cưới của tôi; tôi đã tưởng tượng ra về sự duyên dáng của em ở tuổi
thanh xuân; tôi nón glo2ng chờ đợi em lớn lên. Anh tôi, người đã chiếm
mất tình cảm của gia đình đối với tôi, thích chăm sóc việc nhà, đã gây trồng
một khu vườn trên ngọn đồi mà ban ngày ở đây có thể nhìn thấy; khu vườn
ấy đã bị chủ mới biến đổi thành ruộng lúa. Việc chăm sóc hoa đem lại cho
tôi những phút êm đềm nhất, và sáng sáng, tôi đến xem những cụm hoa lớn
lên bằng con mắt nôn nóng, và do còn trẻ con, tôi ngạc nhiên thấy qua một
đêm chúng không phát triển được như tôi chờ đợi. Đối với tôi, Indiana ạ,
em là tất cả sự bận tâm của tôi, tất cả niềm vui của tôi, tất cả sự giàu có của
tôi; em là cái cây non mà tôi vun trồng, cái nụ mà tôi nóng lòng muốn nở
thành hoa. Mỗi sáng tôi cũng rình xem một lần nữa vầng mặt trời mọc đã
gây hiệu quá như thế nào đối với em. Bởi vì tôi đã là một thanh niên, mà
em vẫn còn là đứa trẻ. Trong tôi đã dậy lên những dục vọng mà hồi ấy em
chưa biết đâu. Tuổi mười lăm của tôi dày vò trí tưởng tượng của tôi, và em
ngạc nhiên thấy tôi thường buồn rầu, tham gia các trò chơi với em mà
không lấy gì làm thích thú. Em không quan niệm được rắng đối với tôi, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.