CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 298

khao khát học hỏi những điều mà cuộc sống đầy lo toan khiến nàng không
học được; và có lẽ nàng hơi làm duyên một chút khi hỏi Ralph điều này
điều nọ, cốt để khoe với tôi kiến thức rất rộng của anh.

Tôi thấy nàng vui sướng, nhưng không hăm hở. Cử chỉ của nàng có vẻ

gì chậm chạp và buồn rầu, nó là nét tự nhiên của những phụ nữ Creole,
nhưng tôi thấy ở nàng có một sức hấp dẫn sâu hơn. Mắt nàng có một vẻ dịu
hiền vô song, dường như kể về một cuộc đời đau khổ; và khi miệng nàng
mỉm cười, ánh mắt nàng vẫn có vẻ u sầu, nhưng ưu sầu dường như suy tư
về hạnh phúc hoặc cảm động và biết ơn.

Buổi sáng, tôi nói với họ rằng tôi sửa soạn ra đi.

- Đã đi rồi kia à! - họ nói với tôi.

Ở miệng họ thốt ra, câu ấy chân thực, cảm động đến mức tôi cảm thấy

lưỡng lự. Tôi đã tự hứa với mình sẽ không từ biệt sir Ralph khi chưa hỏi
cho rõ câu chuyện của anh; nhưng bởi vì người ta đã gieo vào óc tôi sự ngờ
vực đáng ngại, tôi cảm thấy sự rụt rè không sao vượt qua được.

Tôi cố vượt qua sự rụt rè đó.

- Anh ạ - tôi nói với Ralph - người đời hết sức xấu bụng; họ nói với tôi

nhiều điều xấu xa về anh. Tôi không lấy thế làm ngạc nhiên, bây giờ khi tôi
đã biết anh. Đời anh hẳn là rất đẹp, một khi nó đã bị vu khống đến thế...

Tôi ngừng lời đột ngột khi thấy vẻ ngạc nhiên đầy hồn nhiên trên nét

mặt bà Delmare. Tôi hiểu rằng nàng không biết những lời đồn độc địa về
nàng mà người ta đang loan truyền, và tôi nhìn thấy trên mặt sir Ralph một
vẻ kiêu kỳ và bực bội rõ rành rành. Tôi liền đứng lên để từ biệt họ, xấu hổ
và buồn rầu, lòng trĩu nặng vì cái nhìn của Ralph làm tôi nhớ đến cuộc gặp
gỡ đầu tiên của chúng tôi và cuộc chuyện trò thầm lặng cũng loại này đã
diễn ra giữa chúng tôi trên bờ biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.