CHỈ CÒN LẠI TÌNH YÊU - Trang 41

mãi. Sự chú ý của Raymon làm cho đối tượng của anh ta bối rối. Vụng về
và bẽn lẽn như một người xa lạ với giới thượng lưu, thành công nàng dành
được ở đây dường như làm cho nàng lúng túng hơn là thích thú.

Raymon đi một vòng quanh phòng khách, rốt cuộc anh ta đã biết được

người phụ nữ ấy là bà Delmare và anh ta đến mời nàng nhảy:

- Bà không nhớ ra tôi - anh ta nói, khi chỉ có hai người ở giữa đám

đông - nhưng tôi không thể quên bà được, thưa bà. Tôi chỉ nhìn thấy bà một
thoáng, như qua đám mây; nhưng trong khoảnh khắc ấy, bà đã tỏ ra hết sức
tốt, hết sức thông cảm đối với tôi...

Bà Delmare giật mình:

- À, vâng, thưa ông - nàng nói nhanh - Thế ra chính là ông!... Tôi cũng

đã nhận ra ông.

Rồi nàng đỏ mặt và dường như sợ thất lễ. Nàng nhìn xung quanh như

để xem có ai nghe thấy không. Sự bẽn lẽn càng làm cho nàng duyên dáng
hơn, và Raymon xúc động đến tận đáy lòng về âm sắc của cái giọng vùng
Creole hơi khàn, rất mực dịu dàng, như thể được tạo nên để cầu nguyện hay
ban phước.

- Tôi rất lo không bao giờ có dịp cảm ơn bà - anh ta nói với nàng - Tôi

không thể đến nhà bà, và tôi biết bà ít lui tới giới xã giao. Khi đến ra mắt
bà, tôi cũng ngại gặp ông Delmare, vì tình thế giữa chúng ta không thể để
cho cuộc gặp gỡ đó trở nên dễ chịu. Tôi hạnh phúc biết bao vì lúc này tôi
có dịp trả món nợ thân tình của tôi!

- Đối với tôi thì sẽ càng thoải mái hơn nếu như ông Delmare có thể có

mặt trong cuộc gặp gỡ này - nàng nói - Và nếu ông biết ông nhà tôi rõ hơn
thì sẽ thấy là ông ấy cộc cằn chừng nào thì cũng tốt bụng chừng ấy. Ông sẽ
thứ lỗi cho nhà tôi đã vô tình suýt giết chết ông, chắc chắn điều đó làm nhà
tôi đau lòng còn hơn cả vết thương của ông làm ông đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.