CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 107

thời lại còn đưa lên đây? Lẽ ra anh đã cứu được người rồi đấy. Một đoạn
đường xa như thế, lại bằng phương tiện xe bò, cứu làm sao được?... Nhưng
ở P người ta không nhận... A... Vậy là người ta không nhận thì anh đổ mắm
thối cho chúng tôi đấy hả. Đã thế chúng tôi cũng không nhận. Đi. Anh kéo
cái xác này đi ngay. Đi. Không tôi hô hoán lên bây giờ...

Cũng như lần trứơc, hắn chẳng phản ứng gì. Lại cùi cũi kéo cái xác ra

con đường lớn. Lần này hắn kéo ngược trở về hướng P vì nhớ lời dặn: "Nếu
cả D và T không nhận thì kéo về bỏ ở chỗ ngã ba giữa T - D - P ". Hắn coi
đây là đoạn cuối của cuộc hành trình. Đoạn đường này chỉ non một cây số.
Hắn bỗng mừng thầm, vì ý nghĩ đã sắp chạm được tay vào số tiền lớn ấy
rồi...

Không còn vội nữa. Hắn thủng thẳng bước. Đầu hướng phương nam.

Nơi ấy có dòng sông thân quen luôn luôn mang phù sa đỏ. Hắn tự nhủ rằng
sau công việc này hắn sẽ lội ngay xuống sông để gột rửa tà khí, để được
sảng khoái thanh thản, sau đó sẽ trở về giường làm một giấc hết cả ngày
sau.

***

Anh ơi. Thế là đã hết cơ hội để cứu sống được anh. Không phải tôi

muốn thế. Chính anh thấy đấy. Tôi rất muốn người ta cứu được anh. Tôi rất
muốn. Nhưng tôi bất lực. Vì đến đâu người ta cũng từ chối quyết liệt. Vậy
là anh không còn đường sống nữa rồi. Anh chỉ có mỗi một cách là chết mà
thôi. Đừng trách gì tôi nhé. Tôi không có lỗi. Tôi không có khả năng cứu
anh. Tôi cũng chỉ phận mỏng cánh chuồn. Chẳng hơn gì anh đâu. Biết đâu
ngày sau tôi cũng sẽ như anh thế này. Cho nên tôi thương anh là thương
thật đấy. Cũng là thương cho tôi. Xót cho tôi. Xót chung...

Đây rồi. Ngã ba đây rồi. Nào. Ta phải chia tay. Tôi bế anh lần cuối.

Chao ôi. Lạnh quá. Anh thực sự đang hấp hối rồi. Rất tiếc tôi không thể ở
bên anh đến phút cuối cùng. Mà cũng chẳng để làm gì. Nào. Anh nằm ven

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.