CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 161

không thả. Hình như hy vọng tràn trề về nỗi cô độc lùi xa. Bạn bè với một
sinh linh có hơi thở...

Tụt xuống đất bị rách toạc đũng quần, có nguy cơ sẽ bị mẹ mắng,

nhưng làng không ngớt bồi hồi. Chân tay run rẩy. Con chim trong tay cũng
run rẩy. Tiếng “chuýt... chuýt...” nghe vừa buồn vừa tội. Ngập ngừng. Lại
“chuýt... chuýt...”. Thế là xòe bàn tay. Chim nhỏ lẩy bẩy chỉ chực ngã lăn
ra. Vội tung lên cho bay đi. Bản năng khiến xòe cánh. Nhưng chưa bay
thạo. Chập choạng được hai mét rồi rơi xuống đất vườn. Chạy vội lại vồ
lấy, hai tay ấp chặt chỉ để nhô cái đầu. “Chuýt... Chuýt... Chuýt...”.

Nghĩ, đã bứt nó ra khỏi tổ thì thay bố mẹ nó nuôi nó khôn lớn. “Sẽ tốt

hơn. Không phải đói. Không phải cô đơn một mình với tổ...”. Nghĩ đó làm
cho quả quyết. Chạy vội về bếp lấy một cái giỏ treo trên tường bám chút bồ
hóng. Thả con chim vào. “Chuýt... chuýt...”... "Ở yên đó... Rồi sẽ cho ăn...”

Kết rơm kết cỏ kết lá kết lông gà thành một cái ổ lót xuống đáy giỏ.

Đậy hom. Chim non ban đầu có cảm nhận hơi ấm. Nằm im. Như một đứa
trẻ trong nôi. Ngủ.

Sung sướng quá. Chạy nhảy loăng quăng. Miệng huýt vang một điều

gì đó không rõ.

Chợt đứng lại tự hỏi: "Chim non ăn gì? Ăn sâu bọ? Hay ăn thóc gạo?

Ăn cơm? Ăn rau cỏ?".

Nghĩ ghê lắm. Băn khoăn ghê lắm. Lo lắng cũng ghê lắm. Mới rõ làm

người bố người mẹ khó thay. Dù là người bố người mẹ của con chim non...

Đột ngột ngừng nghĩ chạy vội ra cầu ao tìm cái xoong cơm ngâm ở đó.

May quá. Còn sót vài hạt dưới dáy xoong. Những hạt vừa bệu, không sao,
con non càng dễ ăn. Môi liền nhoẻn, vui hơn ngày tết. Chân sáo trở về.
Chim non chưa dậy, lấy bát bỏ vào, âu yếm nhìn sâu trong giỏ. Nó đang
thiêm thiếp. Nó không bay...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.