CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 183

Nhận ra tôi là một đứa trẻ sống cô độc, ông giám đốc phân công một

mẹ còn rất trẻ, dịu dàng xinh đẹp nhất cô nhi viện đặc cách gần gụi trực
tiếp tôi hơn. Rồi thì ngày tháng sẵn nắng. Gió tháng ba mát rượi trên đôi
môi mọng đỏ và đôi má hường. Tiếng cười tôi hút vào đôi mắt trong vắt
như bầu trời thu phải hôm tuyệt đối không mây. Bầu ngực mẹ áp vào mặt
tôi, có lần vào môi tôi, dù phân cách qua áo mỏng, cho tôi một thứ đậm đà
ân nghĩa. Tôi khát sữa vào lúc đã qua tuổi ấy lâu rồi. Và tôi còn khát một
cái gì khác nữa, một cái gì như mật ngọt, hoặc như say nắng, say gió, cứ
chênh vênh đứng trên mỏm đá nhìn xuống thẳm sâu địa tầng... Người mẹ
trẻ cứ ngày ngày biến đổi. Nét xinh của mẹ cứ chín dần, chín dần, đến một
lúc mọng như mận lúc rộ mùa - người làm vườn kỹ tính mới bắt đầu đưa
tay hái bán... Nụ cười mẹ với những hạt răng ngọc trắng lóa cứ phảng vào
giấc mơ tôi. Và lời ru như kể, một đoạn đường, say đắm, cái buồn như
thấm đến xương. Một hoàng hôn kia, mẹ ôm tôi vào lòng, và khóc, nước
mắt nhỏ trúng mắt tôi làm thành cơn mếu máo nức nở dập tắt ánh mặt trời.
Không biết tôi thương mẹ hay thương tôi và tình thương nào lớn, nhưng
khả năng xét đoán của tôi bắt đầu rõ ràng kể từ khi ấy. Tôi nhìn mẹ như
thiếu niên nhìn giời những hôm có gió. Mẹ thường ngắm tôi và mỉm cười
âu yếm nói như đùa như thật: Sau này con lấy ai thì con sẽ mang lại hạnh
phúc ấm áp cho người đó và chính con cũng sẽ được đền đáp. Tôi sung
sướng đến phát ghen với chiếc áo mẹ mặc tôn cho nhan sắc mẹ lộng lẫy hút
chặt mắt người. Rồi không bao giờ mẹ còn ôm tôi vào lòng. Những khi
thân ái chỉ còn đưa tay vuốt tóc, lời nói thoang thoảng như cơn mưa xa gió
mang theo một hơi lành lạnh. Dù thế tôi cũng run người. Muốn nép sâu vào
ngực mẹ và ngủ yên ở đó. Nhưng bao giờ mẹ cũng tinh tế gỡ nhẹ đầu tôi,
mẹ mỉm cười đã như hoa ngâu dịu mát, biến đôi mắt tôi có một chút dông,
một chút sấm chớp, một chút hương nhang gõ mõ trên chùa. Có lần đang
yên, mẹ bỏ đi giữa chừng làm tôi như rơi hẫng vào trong cái hố sâu hun hút
không hề có đáy. Và tôi bật khóc, trong tim quặn lên một nỗi đau, liên
tưởng đến giàn hoa giấy đổi màu lạnh lẽo một chiều rơi rụng đầy sân...

Mẹ đi lấy chồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.