CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 184

Tôi càng khóc dữ. Mẹ cau mặt không vui, mắng tôi con trai mà thiếu

can trường, rồi thì sẽ vô tích sự trước đời. Lạ thay, lời ấy làm tim tôi buốt.
Tôi gạt lệ nhìn mẹ rắn rỏi và hứa từ nay dù đau khổ đến mấy cũng không
hề khóc. Mẹ mỉm cười, đã buồn lại có chút gì heo héo như mùa đông sớm
quá, cái lạnh của nghèo phong phanh áo mỏng mà hứng gió trời. Trước khi
ra đi, mẹ chỉ yêu cầu tôi một việc phải học thật giỏi và đừng bao giờ phụ
bạc một người con gái nào cả. Tôi được mẹ ôm lần chót, gục đầu vào bầu
ngực mẹ và thổn thức ở trong âm xa, nén lại tất cả cảm xúc để làm đàn
ông...

Năm mười sáu tuổi tôi thi đỗ vào trường "Am" và bắt đầu có một chí

hướng cụ thể cho tương lai. Luật học là ngành tôi thích, không phải vì mốt,
mà tự nhiên tôi đem gắn nó với cô nhi viện, với mẹ nuôi trẻ và cuộc đời tôi.
Mặc dù mẹ ít khi đến nhưng tôi luôn thấy mẹ ở bên, quấn quýt, yêu thương
không muốn tách rời. Tôi luôn mơ thấy mẹ. Sự tinh khiết thiêng liêng. Mẹ
luôn nhắc việc học, nhìn tôi mỗi ngày lại thêm đậm buồn và tiếng thở dài.
Tôi thảng thốt mỗi khi tỉnh mơ, buồn, trống vắng, tự nhiên câm nín. Chỉ
còn một cách duy nhất là lao vào học. Bạn bè ở trường cũng như ở cô nhi
có người quý, kẻ ghét. Có cô gái bĩu môi, có cô lại luôn muốn xích lại gần
để chuyện trò. Mẹ hầu như không đến thăm nữa. Trong mỗi lần hiếm hoi cả
tôi và mẹ đều lúng túng. Thế là tôi mất mẹ thực sự. Một buổi chiều mưa
dầm dề, mưa thu, gió se se lạnh ngọt cánh tay áo cộc, mẹ tới tạm biệt tôi để
vào Nam. Tôi theo mẹ ra quán cà phê. Cả quãng đường hai mẹ con im lặng.
Mẹ bảo con đừng hút thuốc. Tôi im lặng một lúc rồi ngước nhìn mẹ bật hỏi:
"Tại sao?". Mẹ nhỏ nhẹ hút thuốc không có lợi cho sức khỏe. Tôi bảo
không, việc mẹ vào Nam kia? Đã đến lúc mẹ phải đi... Không. Không...
Chịu vậy thôi con ạ. Mẹ phải theo bố. Không đúng. Mẹ muốn ruồng bỏ
con. Đừng nghĩ oan cho mẹ. Trong lòng mẹ luôn có con. Mẹ... chỉ muốn ở
bên con suốt đời. Mẹ nói dối. Nói dối... mẹ thề đấy. Trời đất cứ giết mẹ đi
nếu mẹ lừa con... Cổ họng tôi nghẹn lại. Ngực đau buốt. Tức thở và mặt
nhìn mẹ trân trối. Mẹ quay đi là lúc tôi bật lên: Mẹ... rồi gục vào bầu ngực
căng đầy của mẹ. Mẹ ôm tôi thật chặt và lại vuốt tóc tôi. Thủ thỉ trong nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.