CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 27

Bất ngờ.

Hơn cả tỉnh mơ chị ra về trước các bạn.

Bất ngờ khiến cho thất vọng hoang mang, lúc đứng lên lúc đi ra cửa,

chị chẳng gửi lại gì dù một ánh mắt dịu dàng, dù một ánh nhìn lạnh lùng,
hay dù chỉ là - má lại hường lên như trước...

Tôi vội nhao theo.

Chị nhà bàn vội hét lên chới với: Ơ kìa thế còn tiền thì làm thế nào...

Tôi vội vàng nhào ngược trở lại xin lỗi, dúi vội vào tay chị một tờ giấy

bạc rồi lại nhào vội ra dòng ánh sáng bên ngoài. Đến được bên xe nhìn tút
theo thấy chị đã xa một tầm nhìn. Lập tức trong lòng bục một chấn
thương...

Ngón tay cái của bàn tay phải ấn nút đề mà xe không nổ. Hai phút

đồng hồ quý giá trôi qua. Anh bạn trông xe chạy lại giúp. Thì xe nổ ngay.
Tiếng gầm đinh tai nhức óc. Xe chồm lên suýt gây tai nạn. Phố thu bị băm
bị xé. Lá bỗng rụng. Bỗng con đường trôi đi. Con đường trôi trong vết trượt
thời gian.

Bằng cảm giác, bằng cầu may, đến một ngã tư tôi quẹo phải. Trời phù

đèn xanh luôn sáng. Tốc độ xe không va quệt thứ gì. Thấp thoáng thấp
thoáng. Lòng hoang hoảng. Màu áo. Dáng người. Gần hơn thì mái tóc. Xe
rồ lên. Đèn đỏ bất ngờ. Nhưng là may...

Tôi thở không ra hơi. Chị nhìn ngang. Khuôn mặt. Khuôn mặt. Khuôn

mặt chị. Khiến tôi vui mừng. Khiến tôi rối ruột. Không biết có phải màu má
có lúc hơi hồng? Không biết có phải đôi môi hơi mím lại? Nhưng tôi thấy
rõ khuôn ngực phập phồng. Thấy... Chị quát khẽ. Đừng có ẩu. Tai nạn mất
thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.