CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 5

không chịu được đâu. Sẽ vỡ bụng đấy". Nhưng thấy sự thắc mắc - giải đáp
thì tôi liền im lặng chịu vậy. Tôi căng mình ra để chịu đựng, để bền bỉ. Tôi
đau. Tôi cố chống lại sự rạn vỡ. Nhưng hình như có rạn vỡ. Thốt nhiên, tôi
khẽ rùng mình. Rùng mình mà lại cố lấy thêm ý chí để chống trả, để tồn tại
như tôi là tôi vừa mới chính thức được hình thành sở hiện. Tuy nhiên, chưa
đáng gì. Phải đến khi tôi bị một bàn tay sần sùi, to bè chộp gọn thì xảy ra
một cơn chấn động làm tôi kinh tởm, choáng váng, khiếp hãi, co rúm người
vào và thét lên những tiếng thét "nhóc... nhách... nhóp... nhép...".

Nhưng mà, tôi lại lờ mờ hiểu, bắt đầu cuộc phiêu lưu rồi đây. Bắt đầu

là tôi thực sự tôi bằng bản thể và ý muốn với thích thú và đề phòng.

Như vậy, đau đớn đã xuất hiện không hề muộn mằn.

***

Khi tôi cứ đau hết toàn thân thì ý chí của tôi bị tê liệt. Tôi chẳng còn

biết gì ngoài nỗi đau ấy cả. Nỗi đau rất sinh học và không thể chống lại
bằng cách gì. Chỉ một lóe sáng thì tôi dành luôn cho kết luận: "Đau đến tột
cùng về thể xác thì chẳng thể nào nhìn được thế giới và cuộc đời".

Song. Tôi chấp nhận.

Đôi bàn tay thô bạo xấu xí cũng không thể hành hạ tôi mãi được. Rốt

cuộc rồi cũng buông tôi ra, quẳng tôi vào một cái góc bẩn thỉu nhớp nhúa.
Tôi khẽ thở dài. Một mùi hỗn tạp xộc lên có làm cho tôi khó chịu, nhưng
dẫu sao vẫn còn hơn lúc bị dãn căng đau nhức. Tôi nhắm nghiền mắt lại,
cũng bởi vì ở đây tôi chán. Và tôi hiểu bản chất tôi không hề phù hợp chút
nào với hoàn cảnh này.

Tôi tìm cách tẩu thoát.

Nhưng thật kỳ lạ. Không thể được. Có cố gắng đến mấy tôi vẫn không

thể nào cựa mình được. Ý chí tôi muốn một cách mãnh liệt nhưng thân xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.