CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 6

tôi cứ trơ ì bất động. Chà chà!!! Tôi bị bại liệt toàn thân? Hay đơn giản chỉ
do tôi vừa quá mệt mỏi??? Tôi chờ.

Vừa lúc lim dim định ngủ thì đôi bàn tay to bè xấu xí lại thô bạo cạy

miệng tôi ngoác ra rồi thọc vào trong lôi ra tất cả mọi thứ lúc trước tống
vào. Cứ mỗi lần bàn tay xấu lôi ra một thứ là bụng tôi lại hóp vào một ít.
Cho đến khi hết sạch thì bụng tôi xẹp xuống, chỉ còn lại một tí không khí.
Đôi bàn tay xấu còn chộp tôi lên, vo viên tôi lại rồi ném tôi vào một cái
thùng kinh khủng. Tôi phải ở chung với mọi thứ tạp nham rác rưởi. Tôi lộn
mửa. Nhưng bụng tôi làm gì có gì. Nên tôi mửa khan. Cho đến khi kiệt sức,
tôi ngất đi.

***

Tôi chỉ tỉnh lại khi có được một trời không khí chụp lấy, bọc lấy,

những giọt vô hình thi nhau chảy vào trong tôi.

Ban đầu thì sung sướng. Sau khi thỏa mãn mới thấy rõ thảm cảnh. Cha

mẹ ơi! Tôi nằm trên đống rác!

Bằng suy đoán tôi biết nguồn cơn này. Ngất trên thùng rác, tôi bị

mang ra đổ ụp vào đống rác, bị vùi sâu xuống, cơm thừa canh cặn đè bẹp
người tôi. Có lẽ một người bới rác dùng câu liêm vô tình đã móc tôi lên mặt
đống rác và tôi may mắn thoát chết. Nhưng toàn thân ướt bết bát, khăn
khẳn, hòa vào cái mùi chua chua thum thủm ngai ngái của đống rác thành
một loại mùi gì tôi không hiểu được. Tuy nhiên, tôi không mửa nữa. Có vẻ
tôi đã quen dần. Chỉ còn cảm thấy một mùi khó chịu. Thế là tôi cứ nhăn
nhúm cả lại. Cái nhăn nhúm ướt át thảm hại khiến tôi có ý nghĩ phó mặc.
Thây kệ ra sao thì ra. Kể cả vì thế nào đó, tôi bị nghiền nhỏ thành cát bụi -
tức là cái chết, cái chết thực sự, cái chết vĩnh hằng...

Tôi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.