CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 77

khom, hắn làm cái công việc cởi giày. Bắt đầu là chân trái. Rồi chân phải.
Sau đó đến tất. Cả cái cà vạt mà hắn vô cùng tự hào. Hắn vứt chúng ở giữa
cổng công sở rồi cúi xuống xách chiếc cặp nặng trĩu, chân trần bước xuống
lòng đường. Không thể hiểu được, kể từ khi cởi hết giày tất, tôi thấy một
mùi thối từ hai bàn chân bốc lên rõ hơn. Nhưng tôi khoái cái mùi này. Nó
còn cho tôi thêm niềm tự tin để tôi dấn bước như một tráng sĩ chập chững
vào cuộc sinh tử. Bất giác, hắn cười ngây ngô. Nhưng thế, trông hắn như
đang hạnh phúc. Tôi quyết định sẽ vung tay nhẹ hơn, cũng giảm dần độ
tăng của bước. Con đường rợp bóng cây. Rõ là hắn đang tận hưởng. Sự
thực tôi quên mất cái ý nghĩ "tráng sĩ" vừa rồi. Dội xuống tư duy tôi, tiếng
ve, bỗng mềm mại, và hứng thú, một chút gió nếm náp ở phần da. Hắn
dừng lại đột ngột, có ý nghe ngóng. Tiếng ve tắt lịm. Hắn nghe ngóng.
Tiếng ve lập tức rộ lên rồi tắt lịm. Hắn cau có. Cho rằng sự bất thường,
điềm gở, tôi buồn...

Một giờ không phải cao điểm. Tôi nghĩ. Hắn lại bước đi. Cây xanh

đường phố phải gần trăm tuổi mới xòe đủ tán che cả lòng đường. Hắn có vẻ
bứt rứt. Lá vàng lá xanh, cũng bất thường. Tôi tiếc. Là cái cây xà cừ trút lá
vào mùa hè. Vẩn vơ thế thôi. Có lẽ bởi ý tưởng qui luật thời tiết không hợp.
Mùa rực lại cứ gợi một ý sầu.

Hắn bỗng nhiên lơ đãng. Thưng thửng mà đi. Mắt dài dại. Ngước

ngắm. Liếc chậm. Người qua lại thưa. Xe nhanh. Đi bộ chậm. Tiếng rao
hàng mệt. "Phơ... ớ...", "phớ đê...ê...ê...".

Tôi thảng. Như tiếng gọi của một cá thể vừa xa lạ vừa quyến rũ, gợi

luyến lại cả gợi bực.

Hắn bỗng gọi bẳn: "Phớ!"

Người bán dừng lại. Tôi cộc: "Một bát!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.