CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 79

lúc thư nhàn, khi lam lũ. Tôi giật mình đã tự khơi chuyện. Cáu, đã để sống
lại mơ. Trẻ con hóa hình hài tâm trí. Nhưng bất lực với một vẫy gọi và thúc
đẩy nào đó rất hoang dã, mãnh liệt lại cũng không kém phần thơ dịu mềm.
Một sảng khoái buồn.

Đến một ngã tư, cũng là kết thúc con đường rợp mát, hắn dừng lại

ngập ngừng. Ngập ngừng rồi quyết. Một bước cầu may.

Tôi như rơi hẫng vào cái xoáy nước. Đầu óc quay cuồng. Suýt đâm

vào chiếc xe roẹt qua.

Khựng lại. Nhắm tịt mắt ở tư thế cột điện. Trán hắn tóa mồ hôi. Há

miệng hớp một hớp không khí.

Dưới hai bàn chân tôi thấy một cảm giác bỏng rẫy. Xe ôm hỏi tôi đi

đâu? Im lặng. Mở hai mắt phăm phăm bước chẳng kể xe pháo dày đặc. Vài
tay lái loạng choạng chửi thề.

Hắn đi xuyên qua một con phố nhỏ nhiều cây ít người rồi ngồi thụp

xuống một gánh cháo trai vỉa hè. Chị hàng cháo xởi lởi. Hắn lặng lẽ ăn.
Không chuyện. Không cười.

Mùa hè năm ấy về chơi quê ngoại. Em con cậu mò đầy rổ trai mợ nấu

cháo rau răm thơm phức. Cả nhà xì xoạp húp no ễnh bụng. Bố khen ngon.
Mẹ khen ngon. Mợ cười bảo cho thằng cu ở lại mùa hè cháo trai thoải mái
lại chả béo hơn về phố thịt gà cá gỡ. Thích quá reo hò. Hôm sau bố mẹ bắt
đi. Từ đó cháo trai ở quê chưa một lần ăn lại.

Ngon không bác? Hắn mỉm cười gật đầu. Chìa bát lấy thêm. Bốn bát

phớ. Hai bát cháo. Hắn ngạc nhiên hôm nay tự dưng ăn khỏe.

Cháo trai phố khác cháo trai quê. Khác hương vị. Khác cả kiểu ăn. Tôi

không nhớ đã bao lâu mới lại ăn. Chỉ bỗng nhiên, chỉ bỗng nhiên thấy
thèm. Ăn no bụng vẫn thèm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.