CHỈ ĐỂ BAY QUA MỘT BÌNH MINH - Trang 80

Bỏ chị hàng cháo tôi đi dửng. Đi đâu? Mọi hôm, tôi vẫn ăn nhanh rồi

nghỉ lại công sở. Tan giờ chiều mới về nhà vì nhà ở xa công sở những gần
hai chục cây số. Hôm nay thì khác. Hôm nay mệt mỏi căng thẳng khủng
khiếp. Cứ có gì nơi sâu xa thúc đẩy đấm đá dọa nạt. Tôi đến nẫu như
tương...

Hắn chẳng bận tâm về đôi chân trần xách cặp đi giữa phố phường

thanh lịch (ít nhất thì cũng không có ai đi chân đất). Hắn bỏ qua tất cả
những đôi mắt, những ánh nhìn ngạc nhiên giễu cợt, những tiếng cười ré
của người quán cóc, quán xanh. Cứ như thể hắn - chính hắn đang mơ.

Điều gì dẫn hắn tới cái hồ mới được tu sửa này thì chỉ có hắn mới biết.

Nước hồ khá sạch (so với những hồ khác trong thành phố), nhưng cây ven
bờ mới trồng, xòe tán hẹp. Liễu. Bằng lăng. Bóng chưa đủ che kín cả ghế
đá. Hắn ngồi lên một cái ghế có nhiều nắng nhất. Cả người hướng ra hồ
làm như thể đi hóng mát vào một đêm trăng.

Tôi nghĩ. Về cái dị thường của buổi trưa này. Về tôi. Khởi nguyên

những năng lượng - mới - sống - sụp đổ - mọc tua tủa kì quái hoạt mê.
Khoảng rỗng lớn như biển cả. Âm xa sự dồn đuổi. Tiếng mẹ hời. Sự ma mị
của tiền. Tiếng gọi em. Sức hút của quyền lực. Sự chống trả quyết liệt cô
đơn. Sự xâm thực khủng khiếp của dửng dưng.

Người đi xe ngó.

Người đi bộ nhìn.

Người già nhòm.

Trẻ dòm.

Ê ê...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.