CHỈ GỌI TÊN EM - Trang 166

cuối cùng, coi trọng tính tự nhiên của con người...”

Sau đó tôi chẳng màng đến nhân thế nữa.

Bất chợt tỉnh dậy, thấy tờ giấy trắng trước mặt có viền mấy chữ “bắc

thất”, đếm đi đếm lại, có tất cả 17 chữ.

“Anh tỉnh rồi à?” Noãn Noãn thì thào hỏi.

“Hồi quang phản chiếu * thôi,” tôi cũng thì thào nói.

* Hồi quang phản chiếu: Nguyên là từ trong Phật giáo, chỉ hiện tượng

người hấp hối đột nhiên tỉnh táo lại trước khi chết.

“Đừng ngủ nữa.”

“Anh cũng muốn lắm.”

Noãn Noãn cầm bút viết lên trước mặt tôi: Em muốn tới Noãn Noãn.

“Anh tỉnh rồi.” tôi nói.

Giờ nghỉ giải lao đi rửa mặt mũi, gắng đuổi cơn buồn ngủ.

Vào giờ, lúc nào cũng cảm thấy Noãn Noãn đang dò xét bên cạnh, tinh

thần tôi căng thẳng, nên cũng không mơ màng được nữa.

Cuối cùng cũng hết tiết, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên nghĩ tới đây không những là buổi học cuối cùng của tôi ở Bắc

Kinh, mà còn là buổi học cuối cùng trong đời sinh viên của tôi.

Không ngờ buổi học cuối cùng lại kết thúc bằng cảnh ngủ gật thế này,

tôi thật là đến cuối đời còn chẳng giữ nổi tiết tháo.

Buổi trưa, mọi người đi xe tới cố cư của Kỷ Hiểu Lam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.