CHỈ GỌI TÊN EM - Trang 263

Một câu mai gặp lại đơn giản như vậy cũng khiến tôi cười từ khi xe lăn

bánh cho đến khi bóng xe mất hút tầm mắt.

Tôi về phòng khách sạn, mở cánh cửa sổ kiểu Pháp, bê một chiếc ghế ra

ban công.

Pha một tách trà nóng, nằm dựa lên ghế, thưởng thức cảnh tuyết rơi.

Từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy tuyết, cũng không biết tuyết thế

này là to hay nhỏ?

Đột nhiên cảm hứng ngâm thơ trào dâng, tôi không khỏi thốt lên: “Tuyết

rơi…”

Chỉ ngâm được hai từ đó là đứt, vì không biết tiếp thế nào. Nhìn quanh

bốn bề, may mà không có ai.

Tôi quả nhiên không có tài thi hứng, gặp phải cảnh đẹp hiếm có nhường

này mà vẫn không sao làm thơ được.

Nhớ ra còn phải gọi điện cho Từ Trì, tôi bèn rút điện thoại ra gọi cho cậu

ta.

Từ Trì nói 20 phút nữa sẽ đến, đợi tôi dưới sảnh khách sạn, gặp nhau rồi

nói

20 phút sau, tôi xuống sảnh, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Từ Trì đang

ngồi trên ghế sofa giữa đại sảnh.

“Anh Thái!” Từ Trì đứng lên, dang rộng hai tay. “Nào, ôm anh một cái.”

Ai dà, nếu như câu này do Noãn Noãn nói ra thì tốt biết mấy.

Ôm ấp nồng nhiệt với Từ Trì xong, cậu ta nói: “Trời tối lại có tuyết, có

nên làm một chén không nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.