CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 158

“Cái gì mà anh của Y Y, thế anh của em thì không phải là anh của anh

hay sao?” Thanh Y hờn dỗi trách, “Đáng ghét, sao anh mãi vẫn không sửa
được thế?”

“Là anh lỡ mồm”. Phó Viêm cười xòa tránh cái phát yêu của cô, “Em

vừa nãy cũng chả lỡ lời còn gì? Thế nào nhỉ, cái gì mà lần đầu kết hôn hả?”

Nói rồi túm lấy nắm đấm Thanh Y đang vung vẩy, giữ chặt trong tay

mình, trong đôi mắt đen chứa chan thâm tình, sáng long lanh.

Trái tim Tịch Nhan không hiểu vì sao rung lên.

Vừa rồi không để ý, Phó Viêm trông rất giống Tô Hàng, mắt sáng mày

sắc, khi cười để lộ hàm răng trắng bóng, ấm áp như tia nắng. Cô ngây
người ra nhìn, nỗi buồn trong tim như con sóng lăn tăn trên mặt hồ, từng
chút từng chút một loang rộng ra mãi.

Thế giới này rộng lớn là thế, đi đến cùng trời cuối đất cũng không gặp

được anh; nhưng đồng thời thế giới cũng quá ư là nhỏ bé, gặp ai, cũng thấy
giống anh.

Tay nắm tay bước trên thảm đỏ, cùng với người mình yêu, sống đến

đầu bạc răng long, bên nhau trọn đời, là giấc mộng biết bao người ước ao.
Thanh Y không chỉ hiện thực hóa được giấc mơ đó, mà còn có một hôn lễ
long trọng, rực rỡ sắc màu thế này.

Áo cưới trắng tinh, những đứa trẻ thiên thần, hoa tươi nhẫn cưới, âm

nhạc rộn rã, rượu bia tưng bừng, … Phó Viêm trước sự chứng kiến của
đông đảo bạn bè bằng hữu, đeo nhẫn cưới vào tay Thanh Y, trịnh trọng lời
thề:

“Từ nay về sau, anh hứa sẽ mãi yêu thương, che chở cho em, tôn

trọng, thủy chung, suốt đời và mãi mãi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.