CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 189

Nhan thích cậu ta, chẳng có gì là lạ cả. Bất cứ cô gái có nhãn quang bình
thường nào cũng đều thích những nam sinh sinh như thế, vừa nổi bật, vừa
ưu tú, khoẻ mạnh, lại có chí tiến thủ, …

Mặt Trác Thanh Liên biến sắc, cảm giác trong lồng ngực nhói đau,

đau tới đáy lòng, đau tận xương tủy.

Đối diện ánh mắt đồng cảm của Dương Tranh, anh nghiến răng cười

nhạt: “Cậu hiểu lầm rồi, tớ sao có thể thích cái cô Đỗ Tịch Nhan đó được?
Cô bé gầy gò ốm yếu như thế, căn bản là vẫn chưa lớn hết…”

“Đúng thế, vóc dáng cô ta còn thua xa Tống Anh”. Dương Tranh vụng

về an ủi.

“Các cô nàng từng qua lại với tớ, cô nào chả xinh hơn thế”. Trác

Thanh Liên cất tiếng cười “haha”, lon nước ngọt trong tay bị bóp bẹp. Đỗ
Tịch Nhan, thảo nào mà em không nhận ra tôi. Hóa ra trong tim em từ lâu
đã có “hắn”!

Trác Thanh Liên chứng nào tật nấy, lại bắt đầu bỏ tiết, trốn học, như

con ngựa hoang được tháo dây cương, suốt ngày rong chơi trên phố.

Thỉnh thoảng gặp Đỗ Tịch Nhan trong trường, anh ra vẻ không quan

tâm, mắt đăm đăm nhìn một điểm vô định phía trước, cố gắng đè nén từng
cơn sóng cuồn cuộn trong lòng.

Thế giới này thật quá nhỏ bé, đâu đâu cũng có thể gặp mặt, nhưng thế

giới cũng quá rộng lớn, em và anh, gần trong gang tấc, mà lại xa tựa chân
trời.

Lên lớp 12, bài thi thực hành đầu tiên làm ăn bung bét, cô giáo chủ

nhiệm lớp không thể để tình trạng này tiếp diễn, cho “mời” Trác Thanh
Liên lên văn phòng nói chuyện. Anh cà lơ phất phơ bước lên tầng hai, trong
hành lang, anh chạm trán với Tô Hàng đang khệ nệ bưng một chồng nặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.