CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 212

Tịch Nhan thường nghĩ, hai người họ dường như đã yêu nhau từ lâu,

nếu không sao hai trái tim có thể quyện vào nhau, hòa hợp với nhau ngọt
ngào và nồng đượm đến thế?

Hoàng hôn vừa buông xuống, ráng đỏ rực một góc trời. Trong quán cà

phê ánh đèn mờ mờ, tiếng nhạc dìu dắt. Ở một góc sát cửa sổ, chậu cây
xanh ngăn cách tạo ra một không gian yên tĩnh cách biệt.

Tịch Nhan nửa ngồi nửa tựa trên sôfa, đầu ngối trên cánh tay Trác

Thanh Liên, khe khẽ gọi tên anh như trong mơ: “Kiều Dật, tính đến hôm
nay chúng ta ở bên nhau được bao lâu rồi?”

“Mười tám năm”. Anh vuốt vuốt mái tóc dài của cô, say đắm.

“Không phải, ý em là chúng ta…”, giọng cô có chút thẹn thùng,

“chính thức qua lại”.

“Tính đến hôm nay, thiếu hai ngày nữa là tròn một tháng”.

“Mới thế thôi sao?”. Tịch Nhan khẽ thở dài, qua qua nghịch nghịch

những ngón tay thon dài của anh, như đứa trẻ còn chưa lớn hết.

Anh xích lại gần cô, hôn nhẹ lên trán: “Hai ngày nữa là ngày kỉ niệm

một tháng chúng ta yêu nhau, em muốn được tặng quà gì nào?”

“Cái này cũng cần tặng quà sao?”. Cô ngước đôi mắt mơ màng nhìn

anh.

“Đương nhiên rồi”. Trác Thanh Liên cầm cốc nước trên bàn, đưa đến

tận miệng cô, “Cái này anh gọi riêng cho em, đau họng uống trà hoa cúc sẽ
giúp thanh nhiệt, mát họng”.

Cổ họng Tịch Nhan đau đã mấy ngày, bản thân cô cũng không mấy để

tâm: “Chẳng trách được, đây là bệnh nghề nghiệp của nghề giáo viên, lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.