CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 277

Dạo gần đây, Tịch Nhan chịu ảnh hưởng từ Trác Thanh Liên, đã dần

biết uống rượu vang, không còn bị dị ứng nữa, thậm chí còn thấy thích cái
cảm giác chuếnh choáng hơi men ấy.

Nếu đem tình yêu so sánh với rượu vang, họ chẳng qua chỉ mới nếm

trải mùi vị ngọt thơm ban đầu mà thôi, vị nồng đậm lúc sau và dư vị còn
đọng lại, đáng để học dùng cả cuộc đời thưởng thức.

Đêm Giáng sinh, trời lất phất mưa bụi, nhiệt độ giảm đột ngột, rét tê

tái.

Mặc dù thời tiết không ủng hộ, nhưng khí thế của mọi người không vì

thế mà giảm sút. Những con phố lung linh ánh đèn, từng dòng người và xe
qua lại tấp nập, những chiếc ô đủ màu sắc sặc sỡ xuôi ngược không ngừng,
bất chấp thời tiết khắc nghiệt.

Trác Thanh Liên lái xe đưa Tịch Nhan đến địa điểm họp lớp, không

quên đặt lên trán cô một nụ hôn: “Em lên mau đi. Đúng tám giờ, anh ở dưới
lầu đợi em”.

“Anh phải làm MC cho buổi tiệc mà, không cần đón em đâu, em có

thể bắt taxi được mà”.

“Thế sao được?”. Trác Thanh Liên vén mớ tóc mai lòa xòa trước trán

cô, ánh mắt chan chứa yêu thương, “Anh không thể vì chuyện công ty, mà
đối xử lạnh nhạt với vợ mình được. Tịch Nhan, đối với anh, em mãi mãi là
quan trọng nhất!”

Anh chàng này thật khéo ăn khéo nói, từng câu nói ra đều chạm tới tận

đáy lòng cô. Trước mặt người ngoài, Tịch Nhan đoan trang, dè dặt, duy chỉ
có trước anh, cô như một đứa trẻ được nuông chiều dung túng. Anh không
nỡ để cô bị tủi thân, chăm sóc từng li từng tí, bất cứ mọi chuyện dù lớn dù
nhỏ, đều được xử lý cẩn thận, thỏa đáng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.