CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 32

bến. nhìn xe gần đến trường, trong lòng cô lại dấy lên nỗi tuyệt vọng. Cánh
cổng trường mở to như chỉ chực chờ cô bước tới là nuốt tọt vào trong.

Bước trên conđường rợp bóng cây trong trường, từng bước, từng

bước, cô đơn, chán chường, mẹt mỏi không sao tả xiết, trong lòng lại chợt
nghĩ, những ngày tháng u ám ê chề thếnày, còn có thể gắng gượng đến bao
giờ nữa?

May thay, cuối cùng cô đã thoát ra được, không để cuộc sống dày vò

bản thân trong những ngày tháng tưởng như không bao giờ kết thúc ấy.

Nhớ lại năm xưa, cô còn thấy rất cảm kích những tháng ngày trưởng

thành ấy, nó giúp cô hiểuđược tâm trạng bị người ta coi thường và bài xích
là như thế nào, giúp cô hiểu rằng mỗi con người đều có lòng tự tôn, cần
được đối xử công bằng.

Con vịt xấu xí ẩn náu trong góc tối trước kia bỗng lột xác trở thành

thiên nga trắng thu hút ánh mắt bao người. Cởi mở, phóng khoáng, biết tiến
biết thoái. Bước lên bục giảng, ăn nói đĩnh đạc, phong thái sôi nổi. Lúc
không nói chuyện thì nhã nhặn hiền hoà, ung dung quan sát xung quanh.

Thế nhưng, trong nhiều trường hợp, cô vẫn hết sức quan tâm đến

những học sinh trầm tư, kiệm lời. Nhìn thấy ánh mắt hoặc hờ hững hoặc
trốn tránh của chúng, rồi lại nghĩ, liệu chúng có may mắn mà lột xác được
nhưmình?

Tịch Nhan theo học tại một trường sư phạm. Học kỳ một năm thứ

tưcoo tới thực tập tại một trường trung học gần đó, cũng quen với một cậu
thiếu niên như thế. Cậu tên Tiểu Kha, là học sinh cá biệt của lớp, nghịch
ngợm, chán học, thường xuyên trốn học đi chơi, đánh điện tử, thi mười
môn trượt chín. Trước mặt thầy cô giáo, cậu toàn cúi gằm mặt, nín thing,
nhưng trên khuôn mặt còn chưa hết nét ngây thơ ấy lại đầy vẻ bướng bỉnh,
ngỗ nghịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.