CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 34

Trước khi kết thúc kỳ thực tập, buổi lên lớp cuối cùng, Tịch Nhan

đứng trên bục giảng, nói lời từ biệt với cả lớp. Tiểu Kha giơtay xin phát
biểu: “Thưa cô, năm sau cô tốt nghiệp rồi, cô sẽ quay lại dạy chúng em nữa
chứ ạ?”

Tịch Nhan lắc đầu: “Cô trò chúng ta ở bên nhau vui vẻ,giờ chia tay

cũng vẫn phải tươi cười chứ!” Cả tiết học sau đó, cô không dám nhìn Tiểu
Kha, bởi cô biết cậu đang nhìn cô không chớp mắt, mà trong mắt thì
ngấnđầy những giọt lệ.

Sau khi trở về trường, Tịch Nhan thường xuyên nhận được thư của

Tiểu Kha, gần như mỗi tuần một lá. Thật không ngờ, một cậu nhóc trên lớp
vốn kiệm lời như thế, lại có biết bao điều muốn nói, muốn sẻ chia.

Trong thư, Tiểu Kha hình dung ba của cậu như là “ác ma”, mẹ là “mụ

phù thuỷ”, còn thầy chủ nhiệm lớp là “yêu quái”, duy chỉ có “cô giáo Đỗ
thân thương nhất” thì được là thiên sứ xinh đẹp:

“Cô giáo Đỗ, hôm qua em mơ được gặp cô, một thiên sứ đẹp như tiên

nữ, với mái tóc dài đen nhánh, mắc bộ váy lụa màu hồng phấn,xinh đẹp cực
kỳ. Có đôi cánh rực rỡ, trong tay còn cầm cả cây trượng lấp lánh nữa!"

Khi ấy đang là lúc chuẩn bị tốt nghiệp, Tịch Nhan cũng bận nộp hồ sơ,

tìm việc, không thể trả lời từng bức thư của Tiểu Kha. Sau này Tiểu Kha
cũng không gửi thư cho cô nữa. Cứ như vậy một thời gian, đến một ngày
tình cờ đi xe qua trường trung học ấy, qua làn kính xe, cô bất giác đưa mắt
ngóng trông.

Trong ô cửa nào đó của ngôi trường kia, có một đám học sinh từng

cùng cô chơi trò chơi, cùng cười vui vẻ. Trong số đó có Tiểu Kha vớiđôi
mắt sáng tinh anh ấy.

Tịch Nhan vốn không dự định làm cô giáo, khi cô đi thực tập tỏng

lòng chỉ mang một tâm trạng lãng mạn hoài cổ, những mong qua những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.