CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 36

Thành phố vẫn phồn hoa như thế, hồng trần cuồn cuộn. Duy chỉ có

một sinh linh bé nhỏ đã lặng lẽ rời xa.

Trong mười hai năm ngắn ngủi của cuộc đời, cậu luôn bịngười ta xem

thường, khinh bỉ, ghét bỏ, chỉ bởi vì cậu là học sinh cá biệt.

Trong suốt những ngày tháng qua,cô đã luôn cố gắng lìm nén bản

thân.

Ông nội mát, cô không khóc; Tô Hàng rời xa, cô cũng không hề rơi lệ.

nay vì một cậu trò nhỏ mới quen chưa đầy năm, cuối cùng khiến cô không
thể kìm nén thêm nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tịch Nhan cuộn tròn người lại, ngăn nỗi đau bỗng nhói lên từ ngực,

kêu khóc thảm thiết.

Trên xe lúc đó chỉ lác đác vài người, đều bị cô làm kinh động, lần lượt

đưa mắt nhìn cô đầy vẻlo ngại.

“Này, cô không sao đấy chứ?”, một người ngồi gần cất tiếng hỏi.

“Không sao…” cô nghẹn ngào, cố ngăn dòng lệ, nhưng không ngăn

được tiếng nức nở.

Trong tiếng nức nở ấy, cô đã thề với bản thân mình…

Đời này kiếp này, phải cố gắng làm tròn bổn phận của người thầy, hết

lòng yêu thương từng học trò nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.