CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 35

khuôn mặt trẻ thơ ấy, làm sống lại một thời thơ ngây hạnh phúc thuở thiếu
thời.

Hôm đó, không hiểu vì sao, đột nhiên cô có cảm giác kỳlạ, một nỗi sợ

không tên, mơ hồ ùa đến. Cô xuống xe trước cổng trường, bước vào trong.

Trong lớp 7/1, lũ trẻ đang trong giờ tự học. Nhìn thấy“cô giáo Đỗ” cả

lớp phấn chấn hẳn lên, vội quay trong quanh cô giáo, líu lo kểchuyện, hỏi
thăm cô giáo, còn có cô bé tinh nghịch hỏi: “Cô giáo Đỗ, sao cô không dẫn
bạn traii đi cùng?”

Tịch Nhan cười không đáp, nhìn quanh lớp một vòng, ngạc nhiên hỏi:

“Tiểu Kha đâu? Sao hôm nay lại không đến lớp?”

Cả lớp bỗng tĩnh lại, lặng ngắt như tờ.

Hồi lâu sau, mới có một cô bé mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tiểu

Kha mất rồi. Một tháng trước trên đường tới trường, bị xe đâm mất rồi”.

Tịch Nhan đờ người, cảm giác như vừa bị móc mất trái tim.

Thảo nào không thấy cậu bé viết thư cho cô nữa. Cậu nhóc trong sáng

đáng yêu ấy, đã ra đi không một lời từ biệt.

Nếu có thể quay ngược về quá khứ, trở về một tháng trước, cô nhất

định sẽ cẩn thận trả lời tùng bức thư của cậu, chăm chú lắng nghe từng câu
chuyện cậu kể, và nhất định sẽ không quên dặn cậu, trên đường đi học phải
chú ý an toàn giao thông…

Trên xe buýt về trường, Tịch Nhan đưa hai tay ôm tròn quanh mình,

trông ra ngoài cửa xe nhìn từng toà nhà lướt qua trước mắt. Tất cả đều
không có gì thay đổi, ngừoi xe như nước, thanh âm huyên náo, bụi trần
cuốn lên, tạp âm đinh tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.