CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 325

“Trà xanh đi”. Anh ngồi xuống ghế, ánh mắt lơ đãng dạo một vòng

căn phòng. Cúi đầu nhìn, chợt trông thấy có bức ảnh được cài dưới tấm
kính bàn, là ảnh chụp chung của Tịch Nhan và Trác Thanh Liên. Tịch Nhan
trong vòng tay anh ta, cười rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Tô Hàng như chạm phải điện vội lùi ra xa, lồng ngực đau nhói như bị

ai đánh, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.

Tịch Nhan bưng cốc trà nóng đến trước mặt anh: “Trà Long Tĩnh Tây

Hồ do Trác Thanh Liên đem từ Hàng Châu về đấy, anh nếm thử xem thế
nào”.

Tô Hàng chưa vội đón lấy cốc trà, nhìn chằm chằm người con gái

trước mặt. Không giống như đêm hôm trước, cô điềm nhiên như không,
thoải mái, đúng mực, đứng trước anh, mà không hoang mang chút nào.

Lần này về nước, anh nhận ra rằng Tịch Nhan khác trước rất nhiều,

không còn là Tịch Nhan mà anh thân thuộc.

***

Tịch Nhan trong ký ức của anh, xấu hổ tự ti, ngoan ngoãn dễ bảo, như

một thứ đồ trang trí, bị bụi phủ mờ, che lấp vẻ rực rỡ. Còn Tịch Nhan hiện
tại, xinh đẹp, khéo léo, hoạt bát, tự tin, cởi mở. Tựa hồ như có tấm khăn lụa
mềm, đang cẩn thận lau chùi thứ đồ trang trí kia, từng li từng tí, khiến cô
ngày càng toả sáng rực rỡ, ôn hòa nhã nhặn.

Tấm khăn ấy, rốt cuộc là tháng năm trôi qua vô tình, hay là Trác

Thanh Liên, và tình yêu của anh ta?

“Chúng ta dạo quanh trường một lát đi, để em giúp anh hồi tưởng lại

những kỉ niệm trường xưa”. Tịch Nhan đề nghị, “Tô Hàng, anh đã bao lâu
không về trường rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.