CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 327

“Lúc ấy, em nhảy xa, đẩy tạ rất cừ, lần nào hội thao toàn trường cũng

giật giải”.

“Môn thể dục của anh cúng rất siêu còn gì”, Tịch Nhan cười hiền,

“Vẫn giữ kỷ lục chạy cự ly ngắn toàn trường. Hội thao toàn trường anh
nhất quyết đòi tham gia chạy 100m và chạy tiếp sức 4x100m, nữ sinh cả
lớp đều cỗ vũ cho anh. Học kỳ một năm lớp 9, anh không cẩn thận để bị
trẹo chân, không tham gia được, kết quả chạy tiếp sức 4x100m, lớp chúng
ta chỉ xếp thứ ba”.

“Em còn nhớ, khi ấy vì sao mà bị trẹo chân không?”

“Đương nhiên là nhớ chứ”. Tịch Nhan cười, “Tan học, anh dắt em đi

leo núi, hái dâu ăn. Anh dẫm phải cành cây bị gãy, trượt chân rơi từ trên
cây xuống…”

“Em sợ tới mức mặt mày tái mét, suốt đường về cứ khóc tu tu”. Tô

Hàng than thở. “Anh lúc ấy còn cười em, nói con gái toàn thích khóc nhè”.

“Lúc anh em mới có mười bốn, mười năm tuổi, thế mà giờ đã hai

mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi”. Tịch Nhan mỉm cười điềm tĩnh, “Thời
gian qua nhanh thật, làm người ta không dám tin nữa”.

***

Điều khiến người ta không dám tin, đâu chỉ có thời gian thấm thoắt

thoi đưa? Còn cả thế sự biến đổi khôn lường nữa.

“Tịch Nhan!”, anh xúc động gọi tên cô, đưa tay nắm lấy cánh tay cô,

“Nếu có thể quay ngược dòng thời gian, trở về cái ngày anh tìm thấy em
trong khu rừng nhỏ, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy tay em, suốt đời không
buông!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.