CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 354

Sau khi kết hôn, Tịch Nhan có hơi mập lên chút ít, sắc mặt hồng hào,

dáng vẻ thanh thoát, cộng thêm vẻ thục nữ nhã nhặn, dịu dàng vốn có, càng
gợi cảm hơn bao giờ hết.

Tịch Nhan là tuýp phụ nữ nhỏ nhắn, ngắm mãi không chán, tuy không

còn “con gái mười tám đôi mươi”, nhưng vẫn đang tuổi xuân phơi phới,
chân mày nhạt, đôi mắt sáng. Nay là phụ nữ có chồng, thêm vài phần
phong thái, chút thùy mị, yểu điệu, ngược lại còn có sức hút lớn hơn.

Trác Thanh Liên từ phòng ăn bước ra, nhìn cô đứng ngắm mình trước

gương, cạnh đó là chiếc vali du lịch to đùng.

Anh ngồi xuống sofa, cầm tờ báo lên lật giở vẻ như không quan tâm,

sau không nhịn nổi đánh mắt liếc nhìn cô vợ ăn vận gọn gàng xinh xắn,
chua xót nói: “Đi ra ngoài, lại còn ăn vận xinh đẹp thế kia, cẩn thận không
bị người ta cướp tài lại đoạt luôn cả sắc đấy!”

Nghỉ hè, trường trung học cơ sở C tổ chức cho giáo viên đi Vân Nam

du lịch, Tịch Nhan từ lâu đã muốn đi Lệ Giang, Tây Song Bản Nạp[1], cơ
hội này không dễ gì mà có, nên vô cùng phấn khích. Hơn nữa từ lúc họ kết
hôn, Trác Thanh Liên không tài nào sắp xếp được thời gian, Tịch Nhan
cũng phải lên lớp, trăng mật vẫn chưa đi đâu cả, nên anh dù trong lòng có
không muốn cũng không dám phản đối.

[1] Tây Song Bản Nạp: Thắng cảnh du lịch thuộc tỉnh Vân Nam,

Trung Quốc.

“Ông xã à, chỉ có một tuần ngắn ngủi thôi hà”. Tịch Nhan dịu dàng vỗ

về anh, “Bảy ngày qua đi nhanh lắm!”

Anh không biết làm sao đành thở dài, đứng dậy khỏi sofa, nhấc chiếc

vali to oạch lên: “Đi nào, để anh đưa em ra sân bay”.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.