CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 356

Ban ngày theo hướng dẫn viên loanh quanh khắp chốn. Tối đến về

khách sạn, việc đầu tiên cô làm không phải là đi tắm, mà là gọi điện nói
chuyện với Trác Thanh Liên.

“Sao rồi em, chơi vui không?”

“Cũng vui, nhưng mà mệt. Chân cẳng cứ như là không phải của mình

ấy”. Tịch Nhan tựa nghiêng trên giường. Lấy tay xoa xoa cẳng chân đang
căng cứng.

“Có phải bị cảm rồi không?”. Anh lo lắng hỏi.

“Đâu có đâu”.

“Thế sao giọng nói lại khàn thế kia, mà xem chừng cũng không vui

nữa?”. Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ tung tăng của cô lúc ra khỏi cửa.

“Thổ nhưỡng không quen, tối ngủ không được ngon”. Cô khẽ nói,

“Anh biết không, em vẫn thấy lạ giường, lạ chỗ”.

“Bởi vì không có anh ở bên đúng không?”. Anh khẽ cười vào điện

thoại.

Cô giáo Tống mặc nguyên nội y từ phòng tắm bước ra, giằng lấy điện

thoại trong tay cô, hét to vào điện thoại: “Trác tổng, vợ anh ốm rồi, suốt
ngày ra ngẩn vào ngơ, ỉu xìu xìu, cứ như là mất hồn ấy…”

“Anh đừng nghe cô ấy nói bậy!”. Tịch Nhan giải thích một cách khó

khăn, “Chỉ là hơi mệt chút thôi”.

“Vậy thì ngủ sớm đi, nghỉ ngơi nhiều vào”.

Trước khi cúp máy, Trác Thanh Liên tự nhiên hỏi một câu: “Bọn em

bao giờ về Lệ Giang?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.