CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 43

Tịch Nhan mặt đỏ tía tai, Tống Anh vội vàng giải vây: “Mặc dù có

chút sơ suất, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn đến được với nhau đó thôi,
cho nên, phải cảm ơn bà mối Tịch Nhan của chúng ta chứ!”

Tống Anh mừng thầm, may mà cô bạn vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, để

nguyên ba chữ “Đỗ Tịch Nhan” ở mục người gửi thư.

Tống Anh và Dương Tranh bắt đầu yêu nhau từ đó, thơm má thơm

môi, tay nắm tay, người trước người sau dính nhau như sam.

Sau này, họ đều đỗ đại học, Tống Anh đi Thượng Hải, Dương Tranh đi

Quảng Châu. Một năm sau, hai người họ chia tay.

Trong thời gian học đại học, Tống Anh thay người yêu thậm chí còn

thường xuyên hơn thay quần áo, cô cũng chăm thư từ qua lại với Tịch
Nhan, kể cho Tịch Nhan tình hình từng cậu bạn trai mới, còn gửi kèm cả
ảnh. Tịch Nhan hồi âm viết, trong bao nhiêu bạn trai như thế, cô vẫn thấy
Dương Tranh là hợp với Tống Anh nhất.

Tốt nghiệp đại học, Tống Anh trở về thành phố C, vào làm tại một

doanh nghiệp nước ngoài. Qua vài năm phấn đấu, cuối cùng lên được chức
quản lý bộ phận tài vụ, nhưng đời sống tình cảm vẫn nguyên một trang giấy
trắng.

Thời gian trôi qua thật mau, mới chỉ có mấy năm mà hai người họ từ

cô nữ sinh ngày nào giờ đã người phụ nữ trưởng thành, cuối cùng lại thành
ra thục nữ. Phụ nữ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, như sen mùa hạ, rực rỡ
đấy nhưng cũng sắp lụi tàn.

Lần đầu Tống Anh rủ cô cùng đi xem mắt, cô còn tròn xoe mắt chữ

“O”.

“Xem cậu kìa, đi xem mặt cùng tớ chứ có gì mà ngạc nhiên đến thế?

Chả phải cậu năm lần bảy lượt bảo tớ đi đâu tìm lấy một anh chàng để kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.