CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 50

cậu đến hay không thì tùy!”

Vốn định nằm trên giường tranh luận với Tống Anh thêm một lúc, có

điều điện thoại đầu kia đã vang lên tiếng tút tút báo ngắt.

Tịch Nhan đành bò dậy thay quần áo, ai bảo cô hai mươi mấy năm trời

chỉ có mỗi cô bạn thân. Cô đánh răng rửa mặt, soi gương chải chuốt, ăn vận
gọn gàng, bắt xe tới tiệm bánh Diệu Diệu.

Tới tiệm bánh, trong tiệm đầy những người, cứ như chuẩn bị có buổi

biểu diễn vậy. Vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Tống Anh ngồi sát bên
cửa sổ, vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô. Tịch Nhan bước tới ngồi xuống.

“Không phải cậu bảo không tới sao?” Tống Anh châm chọc.

“Ôi đại tỷ của tôi ơi, tôi làm sao dám đắc tội với chị hả trời”, Tịch

Nhan thủng thẳng đáp.

Tống Anh trợn mắt: “Không phải miễn cưỡng”.

“Có gì miễn cưỡng đâu”, Tịch Nhan quan sát chung quanh, “Coi như

đi chơi miễn phí một chuyến thôi mà”.

Đó là trò chơi xem mặt tập thể. Người quản trò chia gần bốn mươi

nam thanh nữ tú tuổi ngoài ba mươi hoặc gần ba mươi thành tám bàn, mỗi
bàn ba nữ hai nam.

Tống Anh than vãn: “Sao năm nay đi tham gia xem mặt lại toàn là

nam ít hơn nữ nhỉ? Các đấng nam nhi đi đâu hết cả rồi?”

Đằng nào cũng đến rồi, cùng chơi thử xem sao. Nguyên tắc của trò

chơi là phía nữ ngồi nguyên tại vị trí, cứ mỗi tám phút, các đấng nam nhi ở
mỗi bàn lại theo tuần tự di chuyển sang một bàn khác, cho đến khi hết một
vòng thì thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.