CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 86

hiểu bố nhất".

"Hiểu cái đầu ông ấy", mẹ quay mặt sang, trông thấy Tịch Nhan còn

đang lười biếng nằm cuộn tròn trên sofa, tóc để xõa tung, mặc áo phông
lùng bùng, mặt không son phấn gì, dưới ánh đèn tuýp trông sao mà chán
đời.

"Chị cứ lo cho cái thân chị đi đã, con gái gì mà tóc tai xõa xượi, mặt

mũi không chút sức sống, chị không biết đường mà đánh đấm vào à?"

Phen này thì gay rồi, đang dưng thì chọc vào tổ kiến lửa! Tịch Nhan

ngẩng đầu nhìn về phía bố, ông cũng đang nhìn sang cô, chẳng nói chẳng
rằng, ánh mắt hiện lên vẻ đồng cảm. Có chút gì đó ấm áp nhẹ lướt qua
trong tim. Bố hiểu và đồng cảm với cô. Hai bố con từ lâu đã vượt qua sự xa
cách ban đầu, ngày càng ý hợp tâm đầu.

Mẹ vẫn đang lải nhải trách móc, toàn những câu khó nghe. Từ lúc

Tịch Nhan bắt đầu hiểu chuyện, bao trùm cả nhà luôn là sự lất lướt của mẹ,
may mà bố luôn cư xử đúng mực, nhẫn nhịn bao nhiêu năm.

Trong mắt cô, bố chẳng có gì đáng chê trách cả, cần cù chăm chỉ làm

việc, thẳng thắn thật thà, cả đời bôn ba vì sự nghiệp, làm lụng vất vả vì gia
đình, tiền kiếm được tuy không nhiều, cuộc sống có đôi chút khó khăn,
nhưng trước sau xứng đáng là người chồng người cha mẫu mực. Một người
đàn ông như thế, dẫu không có gì nổi trội, nhưng lại đầy tinh thần trách
nhiệm, đem lại cảm giác an toàn. Cô thực sự không hiểu nổi, mẹ còn chưa
vừa lòng điều gì.

Có lẽ, cô cũng giống như bố, chỉ muốn làm một người bình thường,

được lấy người mình thương yêu, có một mái nhà đơn sơ nhưng ấm áp tình
thân.

Cô không cần thứ gì khác, cũng không lấy làm phiền với cuộc sống

dung dị, thiếu thốn vật chất. Không cần gấm vóc lụa là, nhà cao cửa rộng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.