CHỈ LÀ CHUYỆN THƯỜNG TÌNH - Trang 87

chỉ cần được ở bên người mình yêu thương, thì đó chính là thiên đường.

Chỉ vậy thôi, chỉ niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy thôi, mà sao mãi vẫn

không với tới được?

"... Con gái con đứa hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi, vẫn không có bạn

trai, chỉ định ở mãi cái nhà này làm bà cô hay sao?"

Mẹ đột nhiên cao giọng, làm cô được một phen hết hồn. Cô nuốt nước

bọt, cố gắng giữ cho giọng nghe sao thật nhã nhặn: "Không gặp được người
phù hợp, mẹ bảo con phải làm sao đây?"

"Điều kiện của cô chỉ có thế thôi, đừng có mà kén cá chọn canh, vừa

vừa phải phải thôi là được rồi!". Giọng mẹ lạnh lùng, ngữ khí gay gắt.

Tịch Nhan nhanh chóng cụp mắt lại, không nói nên lời, lời nói của mẹ

không gì khác ngoài ý muốn nhắc cô nhớ rằng - cô làm sao có thể so sánh
được với Triều Nhan?

"Đúng đấy, Tiểu Tịch, xem xem đồng nghiệp xung quanh có ai phù

hợp không?". Bố phá tan sự im lặng, nhiệt tình hỏi han, "Hay để hôm nào
bố đến văn phòng môi giới hôn nhân đăng kí cho con, giáo viên cấp hai bây
giờ cũng có giá lắm đấy..."

"Để sau đi bố". Tịch Nhan miễn cưỡng đáp, lòng bỗng thấy lạnh lẽo,

mình thật sự đã trở thành người thừa, là món hàng ế trong mắt bố mẹ rồi
sao.

"Phải khẩn trương lên, việc trọng đại của cả đời người, không thể lề

mề được!", mẹ lên tiếng tổng kết buổi giáo huấn, nói rồi hướng ánh mắt
quay trở lại màn hình tivi.

Tịch Nhan đang dợm đứng lên khỏi sofa, uể oải rời phòng khách sau

một cơn "oanh tạc", trốn vào phòng của mình. Mẹ đột nhiên la lên thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.