CHỈ LÀ MỘT CỘI CÂY - Trang 57

125. Lữ Quán

Chúng ta sinh ra với hai bàn tay trắng, và chết đi cũng chỉ với hai bàn

tay trắng. Cơ thể chúng ta cũng chẳng khác nào một quán trọ. Thế rồi một
ngày nào đó, chúng ta phải rời khỏi cơ thể này và ra đi một mình.

---o0o---

126. Người Chủ Nhà

Tâm là gì? Tâm chẳng có hình dáng gì cả. Sự nhận biết cảm giác tốt xấu

gọi là tâm. Giống như người chủ của một căn nhà: Chủ ở ngay trong căn
nhà, còn khách khứa chẳng qua chỉ đến viếng chủ trong chốc lát hay tạm trú
vài hôm thôi. Chủ nhà chỉ là người tiếp đón, đãi đằng khách khứa. Vậy ai đã
nhận cảm giác? Sự nhận biết cảm giác nầy là gì? Và ai đã xả bỏ những cảm
giác này? Cái đó ta gọi là tâm, nhưng mấy ai thấy được điều đó. Họ tự nghĩ
quẩn quanh: "Tâm là gì? Tâm là gì?" Đừng bận tâm vào chuyện đó, đừng tự
tạo lấy phiền não cho mình làm gì. Cái gì đã thu nhận cảm giác? Cái gì
thương cảm giác này và ghét cảm giác kia? Ai đó vậy? Có thực sự có kẻ
thương kẻ ghét đó không? Chắc chắn là có nhưng mà ta không thể thấy
được. Đó là cái mà ta gọi là "tâm".

---o0o---

127. Đứa Trẻ Thơ Ngây

Cách làm, cách sống, cá tính riêng v.v... của chúng ta, thật ra, chẳng

khác nào những đứa con nít. Con nít thì chẳng biết gì. Khi quán sát những
đứa trẻ chạy nhảy la hét, ta thấy sự nô đùa của chúng chẳng có mục đích gì
cả. Nếu tâm chúng ta không được huấn luyện thì chẳng khác nào những đứa
con nít ấy. Nếu lời nói của chúng ta thiếu ý thức, hành động của chúng ta
thiếu trí tuệ như những đứa con nít, chúng ta sẽ bị thoái bộ mà không biết.
Trẻ con thì vô tâm, không biết gì, nó chạy, nó nhảy lung tung. Tâm thiếu
huấn luyện cũng vậy. Đó là lý do tại sao Đức Phật dạy chúng ta phải luyện
tâm mình.

---o0o---

128. Đứa Trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.