CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 130

Không có trong ký ức nghèo nàn Hà Nội của mình, nhưng tôi cảm nhận
được nhiều (rất nhiều) những nốt lặng giữa “Năm tháng buồn xô lệch ngói
âm dương.” Hay “Mỗi nỗi đau gặm mòn thêm phận số”, của Hà Nội, 72,
Phan Vũ, tán lạc hồn vía. Trắng xóa ngày mai!

Tôi vẫn nghĩ, tùy kiến thức, tập quán cảm nhận mà, mỗi cá nhân tiếp cận, đi
vào tác phẩm văn chương, công trình nghệ thuật thuận/ nghịch khác nhau.

Tuy nhiên, nếu có những tác phẩm hiện ra như một cánh rừng, thách đố
người thưởng ngoạn tự tìm lối... Thì, cũng có những tác phẩm, cung cấp
cho ta những cụm từ hay, chỉ một chữ, (tôi gọi là từ-chìa-khóa), giúp ta dễ
dàng khám phá khu rừng thi ca nguyên sinh của tác giả.

Từ-chìa-khóa trong trường khúc “Hà Nội phố” của Phan Vũ là tính-từ
“Còn.” “Còn”, (nghịch nghĩa với “Mất”), là chìa khóa tác giả trao cho
người đọc, để mở cửa vào mọi đền đài ký ức trong cảnh thổ Hà Nội, 72, của
họ Phan.

Suốt lộ trình trường khúc 443 câu, họ Phan không mang vào trong thơ ông,
những khẩu hiệu. Dọc lộ trình trường khúc 443 câu là những nhức buốt
thân phận, kiếp người, nạn nhân chiến cuộc. Cụ thể hình ảnh:

“Đôi tân hôn chưa kịp nằm chiếu hoa

Đã có tên trong vòng hoa tưởng niệm...

Một tháng Chạp trắng khăn sô,

Khói hương dài theo phố.

Một tháng Chạp

Thâu đêm

Mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.