CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 152

Nói thế, không có nghĩa, thi ca cận đại, hay thời đầu của cuộc kháng chiến
bi tráng kia, không có những bài thơ yêu nước khác.

Nhưng, sự khác biệt ở chỗ cường độ rung động, nhịp đập chân thiết tới
nghẹn ngào của tình yêu ấy...

Ở điểm này, Hoàng Cầm không nói về tình yêu nước mà, thơ ông chính là
tình yêu đất nước. Đó là một tình yêu vàng ròng. Thuần khiết.

Chính tính vàng ròng, thuần kiết, chân thiết tới nghẹn ngào đó, của thơ
Hoàng Cầm mà thơ ông trở thành những bó đuốc nồng nàn, cháy rát một
niềm tin. Hoặc như những liều thuốc bổ cực mạnh, gia tăng nhiệt lượng yêu
nước, thương nòi của thanh thiếu niên Việt Nam thuở ấy.

Những người tham gia kháng chiến giai đoạn đầu của cuộc tranh đấu giành
độc lập cho Việt Nam kể rằng, mỗi khi bài “Đêm liên hoan” của Hoàng
Cầm được trình diễn trên sân khấu dã chiến ngoài trời, trong rừng sâu, thì
cả ngàn người tham dự giống như nhập đồng. Họ, những người dự khán
cuộc đọc thơ, trở thành hiện thân của chính bài thơ.

Họ, những người dự khán cuộc đọc thơ, đã cụ thể hóa ý nghĩa của bài thơ,
ngay tự những câu thơ mở đầu bài thơ:

“Đêm liên hoan! Trời ơi, Đêm liên hoan!

Đầu người nhấp nhô như sóng biển ngang tàng

Ta muốn thét vỡ toang lồng ngực

Vì say sưa tình thân thiết Việt Chính Đoàn.

Anh từ phương nào lại?

Tôi từ đất dấy lên...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.