CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 174

Chúng Ta Cùng Một Thuyền Trôi
Lần Vào Bóng Tối

Lake City, Georgia, Chủ Nhật, 31 tháng 5: Chẳng thể nhớ đã bao lâu, tôi
không có được cho mình, một buổi sáng yên tĩnh, thanh nhàn thân/ tâm như
sáng nay.

Buổi sáng ngửa mặt hứng những lượng nắng mật ong, theo trái thông, rớt
khô sân sau ngôi nhà Xuyên Trà. Gió mang theo mùi lá mục, hơi mốc, ẩm
của những con suối bách bộ dưới rừng dương bên kia lộ. Ngôi thánh đường
của Hội Thánh Tin Lành Việt Nam Atlanta, (hàng xóm của bạn tôi), đóng
cửa. Nguyên khu nhà đầu dốc, tuồng cũng êm ả trôi theo tiếng động cơ rù rì
của đôi ba chiếc xe, đổ dốc về phi trường...

Trong lúc chờ TQC, chúng tôi cùng hút thuốc. Tôi nói với Xuyên Trà về
niềm hạnh phúc, mỗi ngày được sống thêm. Thấy cây, cỏ, hớn hở. Thấy
nắng, gió, khoan thai. Thấy thiên nhiên, căng bầu vú, cho vạn vật bú, mớm.
Thấy bằng hữu mất, còn, cũ, mới, vẫn lênh đênh xao xuyến tìm nhau.

Tôi nói với Xuyên Trà, chúng ta thật may mắn, khi còn đủ minh mẫn để
nhớ không riêng người quen, gồm luôn kẻ lạ, mà, chúng ta còn nhớ một
cách thân thiết, cận kề xiết bao, với những người đã mất.

Tôi nói với Xuyên Trà, anh em quanh ta, thưa dần. Nhưng, ở thế giới bên
kia, quây quần, ấm áp làm sao, số đông bằng hữu. Xuyên Trà đồng ý với
tôi: Đời sống không chỉ hiện tại. Đời sống còn là quá khứ. Nhờ những
người đã chết mà, người sống thấy được đời mình, thêm phần đáng sống.

Tôi muốn kể cho Xuyên Trà nghe, những ngày cuối cùng của tác giả trường
ca “Hội trùng dương”, Hoài Bắc/ Phạm Đình Chương. Ông bảo, nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.