CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 177

dụng, thậm chí, từng hơi thuốc tôi hút... có sự hiện diện của biết bao người
thân, biết bao bằng hữu.

Tôi vẫn nghĩ không ai mất đi. Họ vẫn hiện diện: Cách của họ.

Tôi vẫn nghĩ, thảm kịch, mặt nào đó, cũng giúp cho đời sống, thêm đáng
sống.

Con người tồn tại được tới ngày hôm nay, có dễ cũng nhờ những tia hy
vọng, le lói dù, đôi khi, rất ảo!

Cầm lên ly café đã nguội, ngó mông hàng dương bên kia lộ, tôi buột miệng
nói với bạn tôi:

“Hạnh phúc thật nhỏ nhoi. Nhỏ nhoi tới tội nghiệp.”

Xuyên Trà đáp:

“Vâng. Đúng thế.”

Ông đứng lên, bước vào nhà.

Trở ra, ông trao cell phone cho tôi.

Đầu giây bên kia bất ngờ: Đinh Cường.

Tôi càng bất ngờ hơn, khi Đinh Cường cho biết, ông đang ở xa. Bạn ông đã
bước vào giai đoạn cuối. Giống Trương Trọng Trác cách đây mấy tháng.

Đinh Cường nói:

“... Mọi nhận biết chỉ còn ở tai nghe, bàn tay phải nắm tay người thân và
bạn bè, mắt còn hé nhìn, môi còn gọi được tên. Nhưng hiện tại, thì khả năng
hoạt động của bốn nơi đó, cũng đang mất dần. Tôi nghĩ, chỉ độ vài ba ngày
nữa...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.