CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 34

Kho Tàng Dưới Lòng Đất

Tôi vẫn nghĩ, con người bẩm sinh vốn gần với cái đẹp, nếu không muốn
nói, căn bản, là cái đẹp. Sinh vật khác, cũng vậy. Chúng đẹp hay, gần với
cái đẹp theo kiểu, cách riêng của chúng. Ngặt nỗi, thời gian với những biến
hoại như định luật tự nhiên của hành trình sự sống, khiến không phải ai
cũng ở được dài lâu với cái đẹp. Tôi muốn nói, nó cũng tựa như mỗi chúng
ta khi ra đời, đều tiềm tàng một thiên khiếu, một khả năng bẩm sinh nào đó.
Nhưng nếu định mệnh sớm rời tay dắt, thả mặc ta một mình, lạc lõng giữa
trập trùng hoang vu núi, rừng bất định, thì hạt mầm thiên khiếu kia cũng sẽ
rất sớm bị thui chột. Tôi nghĩ, có dễ vì thế, rất nhiều người trong chúng ta,
tới cuối đời, vẫn “thất lạc” mình. Họ phải gánh vác những phận đời, lý ra,
không phải vậy.

Nói như thế, cũng không hẳn những người chọn được cho mình cách thế
hiện diện giữa đời sống, đúng-là-mình (vốn manh nha từ thơ ấu), đã là
người nhận được những vòng hoa hạnh phúc từ bàn tay may mắn. Đôi khi,
ngược lại.

Nhưng, dù cho hồi chuông định mệnh gióng giả tin vui hay, niềm bất hạnh
thì, cánh cửa hội họa cũng đã mở ra cho chàng tuổi trẻ tên Nguyễn Duy
Thanh, Hà Nội, đầu thập niên 1950. Để chàng bước vào ngôi nhà sắc mầu
và, đường nét với ông thầy lớn: Nguyễn Tiến Chung.

Đó cũng là thời gian may mắn mang tới cho họ Nguyễn, nhiều hơn một nụ
cười.

Ông kể, thuở còn học lớp đệ tứ ở trường trung học Dũng Lạc, Hà Nội, sự
tình cờ đã mang tới cho ông một số người, sau này trở thành bạn đồng hành
trên lộ trình văn chương, nghệ thuật. Như Hoàng Anh Tuấn, Lê Nguyên
Ngư, tức Vương Tân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.