57
Ngọc Dũng - Duy Thanh, tại nhà Đinh Cường, Virginia 1996 (hình Đinh
Cường)
Nhưng người bạn văn khiến ông phải chú ý, là nhà thơ Hoàng Anh Tuấn.
Ông nói, Hoàng Anh Tuấn vào lớp dường như không phải để học mà, chỉ là
cơ hội để anh ta bày trên bàn, mỗi ngày một bài... thơ. Từ sự kiện này, nhà
thơ “tập sự” Hoàng Anh Tuấn đã sớm có với ông tình thân thiết.
Tuy nhiên, ngược lại, vẫn theo lời kể của ông thì:
“Khi học vẽ, tôi chỉ chăm chú vào những dessin hay những canvas của
mình. Tôi không quan tâm tới ai. Cũng chẳng muốn ai quấy rầy mình. Vậy
mà có một tên cùng học, đã không buông tha tôi trong những giờ nghỉ giải
lao. Là Ngọc Dũng. Một người bạn rất thân, rất quý sau này của tôi.
“Có lần tôi đã nói với chị Ngọc Dũng, tôi rất biết ơn sự kiên nhẫn của hắn.
Nhờ thế mà tôi có được một người bạn như Ngọc Dũng...” Ông nói.
Tôi không ngạc nhiên khi được nghe ông kể về sự bền bỉ, chí tình của Ngọc
Dũng, những ngày đầu khi họ mới gặp nhau trong lớp học hội họa. Theo
ghi nhận của tôi, bản chất Ngọc Dũng cũng là người bền bỉ, chí tình trong
những mối tương quan bằng hữu khác.
Tới hôm nay, sau bao nhiêu năm, ông vẫn nhớ hai người bạn trẻ tìm đến với
ông những ngày tháng đầu ở Saigon là nhà thơ Trần Dạ Từ và, Sao Trên
Rừng/ Nguyễn Đức Sơn. Ông cũng nhắc tới tình thân ông có với Nguyên
Sa, Trần Lê Nguyễn, Vũ Tài Lục... Những bằng hữu, những tình thân như
những ngọn lửa ấm áp riêng của ông, ở tuổi tám mươi, mỗi khi ông nhớ lại
căn chung cư nhỏ bé ở đường Polk St., nơi quê người.