Sự triệt tiêu cái ngã, hiểu theo một nghĩa nào, cũng là cửa ngõ dẫn tới sự
nhập một, với trời đất?
Câu hỏi, cho những người yêu mến Duy Thanh? Hoặc chẳng cho ai cả?
Câu hỏi, chỉ như một cái cớ, cho phép tôi khép lại bài viết của mình! Một
bài viết mà, khi ra khỏi nó, tôi vẫn còn nguyên vẹn những xúc động ngây
ngất trước hàng ngàn những phóng bút. Như những đường kiếm an nhiên,
như nhiên, trắng/ đen, trẻ thơ của một họa sĩ Việt Nam, tuổi tám mươi.
Nói cách khác, tôi phải khép lại bài viết của mình. Vì, tôi thấy, chữ nghĩa
giới hạn của tôi, bị khựng, đứng bên ngoài cõi hư không trong những bức
tranh không ngày tháng, không ký tên Duy Thanh. Của Duy Thanh. Hôm
nay. Quê người.
(Feb. 2
nd
– 2011)
Đọc lại tạp chí Sáng Tạo, sẽ thấy, họa sĩ Duy Thanh không chỉ viết
truyện. Ông còn có thơ ngay tự những số báo đầu. Đặt những bài thơ ấy vào
đúng thời điểm xuất hiện, nhiều người cho rằng, chúng cũng mới mẻ như
hội họa hay, văn xuôi của ông vậy.