CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 50

như thể ai đi mới trở về.

Tôi hy vọng, cuối cùng, mọi chuyện sẽ không đến nỗi nào!

Tuy nhiên, cầu xin của tôi cho bạn, là một cầu xin hão huyền! Khi A. ra cà
phê tìm tôi sau hơn một tuần vắng mặt.

Tôi nhớ, lúc đó trời đã nhuốm trưa. Quán vắng. Những người bạn của tôi,
đã trở lại với công việc hàng ngày của họ.

Gặp lại này, A. có lại trên gương mặt như “tờ giấy trắng không in đậm/ nhạt
một dấu vết gì”. Ông kéo ghế ngồi, không nói một lời. Gọi cà phê. Lặng lẽ
rút thuốc hút. Tôi nôn nóng muốn hỏi, nhưng ngại...

Tôi nghe trở lại trong đầu, vài tâm sự trước đây của A.

Khi ông kể, ông mới gặp Y. Mỗi lần gặp nhau, với ông, nó tựa như một tặng
phẩm mà Thượng Đế ưu ái, hào phóng ban tặng cho ông. Khi ông kể, ông
mới có thêm được một ngày sống không thể đáng sống hơn. Dù có phải
chết ngay ngày mai, ông cũng hài lòng. Vắn tắt hơn, ông bảo: “Tôi biết ơn
vô cùng, Thượng Đế!”.

Một lần khác, A. nói, nhiều buổi tối, trở về, dù xe bị dằn xóc vì những đoạn
đường xấu, không hiểu sao, bài hát “Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời” vẫn âm
vang trong ông, khiến ông không thể không lẩm bẩm hát... Như những lời
nói thêm, với Y. Dù ông chưa từng hát cho Y. nghe một lần nào.

Đó là những lúc tôi cảm tưởng trong bóng đêm, nơi đôi mắt A. không chỉ
có trăng, sao mà, còn có cả hơi ấm trên da, thịt: “Như thể ai đi mới trở về”,
nữa.

Nói vậy, không có nghĩa sớm mai nào của bạn tôi, cũng là những sớm mai
vẫn còn đâu đó, trăng, sao trên bầu trời. Cũng có những ngày A. lạc thần,
thẫn thờ, không buồn cầm lên ly nước của mình. Hay, để mặc điếu thuốc tự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.