Đêm. Vẫn Mưa. Như thế
1.
Đêm. Mưa. Trận mưa bất ngờ đầu tháng Tám, trút xuống hạn hán/ Cali./
như hơi thở hắt từ một cõi lòng bức bối lửa rừng. T. xoay lưng, cuộn người
che, chắn những con gió có thể khiến phổi bị nhiễm lạnh.
Đêm. Mưa. Trên cao, qua khung kính lớn, dăm nhánh chanh dây buông
thõng những chiếc lá bé xíu, như những bàn tay trẻ thơ, xanh xao, chuyển
động trong một vũ điệu, chậm, nhiều phần có tên: Vẫy. Gọi...
Đêm. Mưa. Nhưng thảng hoặc, tôi vẫn nghe được tiếng thảng thốt gọi bạn,
đứt quãng của mèo hoang. Tôi không nghĩ đó là tiếng gọi kêu bạn-tình.
Dường đó là tiếng kêu tuyệt vọng (Giống như tiếng kêu đứt quãng. Âm u.
Linh cảm của Cocaine, một đêm trước khi lìa đời.)
Tôi trở dậy, bước lại gần cửa sổ. Áp một bàn tay lên khung kính. Cùng với
giá buốt của hơi mưa, tôi cảm được bàn tay ai đó, một kẻ nào, bên kia mặt
kính, ấp vào bàn tay tôi. Tôi mơ hồ nghe được tiếng thầm thì: “Ra đi. Ra
đây. Ra đây đi mà...”
Thình lình, tôi nghe hai luồng điện cực lạnh, chạy dọc hai bên má, từ dưới
thấp ngược lên thái dương. Tôi không thể biết, hơi lạnh từ mưa hay, âm khí
của tiếng thầm thì, ai đó.
Tôi rụt tay về. Trên cao, qua khung kính lớn, dăm nhánh chanh dây vẫn
buông thõng những chiếc lá bé xíu, như những bàn tay trẻ thơ, xanh xao.
Chuyển động trong một vũ điệu, chậm, nhiều phần có tên: Vẫy. Gọi... T.
vẫn xoay lưng, cuộn người che, chắn những con gió có thể khiến phổi bị
nhiễm lạnh.