CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 58

Tôi hỏi lại:

“Hôn nhau?”

Bạn tôi đáp. Vẫn chắc nịch:

“Đương nhiên. Hôn nhau.”

Bạn tôi thêm:

“Cũng có khi tôi tìm lại từng phần thân thể yêu dấu. Thiết thân. Hơn cả thân
thể tôi. Của bạn gái tôi...”

Một bạn nào đó, cùng bàn (không phải tôi) hỏi lại:

“Tìm lại và đã gặp?”

Bạn tôi đáp, không suy nghĩ:

“Đúng vậy. Tìm lại. Và đã gặp...”

4.

Buổi sáng, nơi hành lang của ngôi quán quen, khi những vụng nước vẫn bịn
rịn bãi đậu xe. Tựa còn nhiều điều chưa nói hết. Và, những cây tường vi
vẫn liu điu, thả nốt những giọt mưa sót lại, trên lá. Trước khi ra về, bạn tôi
kể:

“Để đánh dấu ngày gặp lại nhau, sau nhiều năm, tháng bặt tăm. Mất tích.
Chúng tôi có với nhau những giờ, phút thiêng liêng. Đó là những giờ phút
thiên đàng/ địa ngục là một. Tử/ sinh cũng là một. Chúng tôi sống. Tuồng
chưa từng biết thế nào là sự sống. Chúng tôi thở. Tuồng chưa từng biết thế
nào là hơi thở. Chúng tôi thấy nhau. Chìm sâu trong nhau. Như chưa một
lần nào thấy nhau. Chìm sâu trong nhau. Như thế. Tôi cho rằng, chỉ những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.