CHỈ NHỚ NGƯỜI THÔI ĐỦ HẾT ĐỜI - Trang 61

Em Đi Bình An! May Mắn!

Với số tuổi ngoài bảy mươi của mình, tôi biết tôi đã quá già để thấu hiểu lẽ
vô thường, định luật sống/ chết tự nhiên của người cũng như thú. Tôi hiểu,
núi có thể biến thành hồ, ao; sông có thể thành sa mạc...! Con người (hay
thú) dù là ai, thế nào, hễ đã có sinh, tất sẽ phải có tử. Hễ đã có hợp, tất phải
có tan... Vậy mà, không hiểu sao, sớm nay, khi T. báo tôi biết “đêm qua,
Chí Phèo đã bỏ nhà ra đi!”, tôi vẫn bị choáng váng. Chấn động!

Lần đầu tiên, chưa tới tám giờ, tôi đã mở cửa vào phòng “Lưu Niệm” thắp
nén hương trên trang thờ nhỏ – Chỉ để thưa với Mẹ tôi, với Huyền Châu và,
vong linh những người đã khuất rằng “đêm qua, Chí Phèo đã bỏ nhà ra đi”.

102

Chí Phèo

Tôi cũng nói với mẹ tôi, lần này, Orchid cũng như tôi, sẽ không xin mẹ tôi,
run rủi cho tìm lại Chí Phèo như nhiều năm trước. Linh tính cho tôi biết,
Chí Phèo không có một chọn lựa nào khác, khi tuổi già tới, Chí Phèo phải
chia tay chúng tôi. “Em” phải sống những ngày cuối đời đâu đó, như con
đường mà, định mệnh (hay nghiệp lực) đã định sẵn cho “em”.

T. kể, cách đây mười hai năm, một hôm Chí Phèo xơ xác, bờm xơm, đói,
lạnh, thất thần... lạc vào sân nhà chúng tôi. Gặp Orchid, Chí Phèo mừng rỡ,
hồn nhiên ngã vào lòng Orchid, tựa sau một thời gian thất lạc, bất ngờ gặp
lại ruột thịt, máu mủ mình.

T. kể, không biết ai là chủ của Chí Phèo, e rằng có thể họ sẽ bồn chồn, lo
lắng đi tìm đứa con thương yêu của mình; T. khuyên Orchid, dán giấy nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.